Cảnh sát giật mình: “Người đâu?”
Một âm thanh đáng sợ vang lên sau lưng.
“Đây này.”
Đầu của vị cảnh sát này còn chưa kịp quay lại, đã bị Trì Sính bóp cổ, sau đầu nện xuống đất, vang lên một tiếng bịch. Tiếp theo tầng da sau đầu phát ra tín hiệu cấp thiết, hai mắt tối đen không biết gì nữa.
Ngô Sở Úy tận mắt mục kích tất cả, lồng ngực nóng ran, Trì Sính mẹ nó khốc muốn chết luôn! Quen biết lâu như thế, lần đầu tiên mới mắc bệnh hoa si với anh bạn này.
“Anh Ngô, bạn anh đến rồi.”
Ngô Sở Úy quay đầu qua, thấy Khương Tiểu Soái, mắt lộ vẻ kinh ngạc.
“Sao anh lại đến?”
“Xem náo nhiệt.” Khương Tiểu Soái ôm vai Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy nôn nóng đỏ mặt gào lên: “Náo nhiệt cái gì chứ? Mau về đi, anh không thấy bên đó đã…”
“Ủa?” Khương Tiểu Soái ngắt lời Ngô Sở Úy: “Sao Trì Sính cũng đến?”
Ngô Sở Úy nghẹn họng, tôi làm sao biết?
Cớm bên này bị đánh đến kêu cha gọi mẹ, ai có thể đứng đều tranh thủ chuồn hết. Cửa thùng xe tải bị mở ra, hai tên cớm bên trong cũng bị lôi ra, còn lại là hai mươi mấy hồ thủy tinh mắt to trừng mắt nhỏ với hai tốp người.
“Cướp!”
Một mệnh lệnh phát ra, hai tốp người vốn còn đang hợp tác lại tách thành hai phía đối lập, bắt đầu ẩu đả.
Trì Sính và Quách Thành Vũ như hai bức tượng điêu khắc lặng yên bất động, ngăn cách bằng tên cớm nằm dưới đất bốn mắt nhìn nhau.
Giây tiếp theo, tên cớm đang hôn mê bị một cái chân mạnh bạo đá trúng trứng, bị đau mà tỉnh.
Trên đỉnh đầu là bốn cái chân và những nắm đấm chằng chịt như mưa của cuộc giao đấu hung mãnh.
Bên kia đánh nhau rồi, bên này Ngô Sở Úy không thể tiếp tục ngồi nhìn không quản nữa, thế là vung tay lên, ra lệnh, “Lên cho tôi!”
Mấy gã đàn ông cũng là người luyện võ được Ngô Sở Úy ra giá cao mời đến, chỉ là không nhạy bén như vệ sĩ tư nhân được huấn luyện đặc biệt, thời kỳ tôi luyện quá ngắn, không đoán được trong lòng Ngô Sở Úy nghĩ gì.
“Anh Ngô, chúng ta qua đánh ai đây?”
Ngô Sở Úy trừng mắt, “Phí lời, đánh đám người của Quách Thành Vũ đó!”
“Em biết là đánh đám người của Quách Thành Vũ, mấu chốt là ai là người của Quách Thành Vũ đây?”
Ngô Sở Úy đưa mắt nhìn xong cũng ngớ ra, má nó, quần áo cùng một màu, chỉ có màu hoa văn là khác, Ngô Sở Úy bị bệnh mù màu nên không phân biệt được.
“Các cậu dựa vào cảm giác đi!”
Thế là bảy tám người mặt đen thui đi qua đó nhiễu loạn cục thế.
Vốn dĩ, hai bên đánh không phân trên dưới, đột nhiên lồi đâu ra mấy người liên tục đá loạn, cả cục diện đều trở nên rối bời.
Lúc này Cương Tử ý thức được không thể tiếp tục kéo dài thời gian, mang rắn đi mới là điều quan trọng nhất, Lý Vượng cũng ý thức được điểm này, thế là hai người lại đánh nhau ở trước cửa thùng xe.
Khương Tiểu Soái đút tay vào túi áo, mò được một nắm hạt dưa, chia cho Ngô Sở Úy, hai người vừa cắn hạt dưa vừa quan sát trận chiến.
Ngô Sở Úy gác chéo chân, mắt liếc nhìn hai người không xa, nhịn không được tán thưởng.
“Thật không ngờ, thân thủ của Quách tử lại tuyệt như vậy.”
Khương Tiểu Soái nhíu mày, “Không Thủ Đạo đai đen năm vạch.”
“Chậc chậc…” Ngô Sở Úy cười tách vỏ hạt dưa trong miệng, “Khoe khoang với tôi đó hử?”
“Tôi khoe khoang anh ta làm gì?” Trên gương mặt anh tuấn tràn đầy khinh thường.
Di động của Ngô Sở Úy vang lên, tốp người kia gọi đến.
“Qua đó đi.” Ngô Sở Úy nói.
Cúp máy, dùng mu bàn tay vỗ vỗ ngực Khương Tiểu Soái, cười đầy xấu xa.
“Có lỗi với Quách tử nhà anh rồi, tôi phải đi cướp rắn đây.”
Khương Tiểu Soái đạp một phát lên mông Ngô Sở Úy.
Giờ này phút này, những người Ngô Sở Úy mời đến cũng tìm được tổ chức rồi, lấy nhiều áp ít, bên phía Quách Thành Vũ tự nhiên chịu thiệt. Nhưng thủ hạ của hắn có tinh thần thà chết không khuất phục, mặc kệ nắm đấm nện lên người, giày đinh đá lên chân, cũng phải chen lên thùng xe cướp rắn.
Trì Sính và Quách Thành Vũ vẫn đang đánh nhau không thể tách ra, oán khí tích lũy nhiều năm thoáng chốc như giếng phun, hận không thể đấu đến một chết một sống.
Chính vào lúc này, Ngô Sở Úy cư nhiên dẫn một tốp người xông vào trận doanh.
Mắt Cương Tử lóe tinh quang, cười gằn với Lý Vượng, có người giúp đỡ dọn rắn, hắn chỉ cần tập trung tinh lực đối phó với bọn người của Quách Thành Vũ là xong.
Con ngươi Trì Sính đen kịt, sao y lại tới dây?
Một phút xuất thần, chân mày bên trái bị Quách Thành Vũ đấm trúng.
Ngô Sở Úy không dám nhìn Trì Sính, trực tiếp dẫn người dọn rắn.
Trận chiến hai người chìm vào giai đoạn quyết liệt, Trì Sính giành được tiên cơ, một đấm chí mạng ngay mặt Quách Thành Vũ, nhìn vào đôi mắt xung huyết của hắn, cư nhiên cứng lại không động được nữa.
Bốn con mắt đỏ sậm giao vào nhau, giống như sáu năm giãy dụa.
Giằng co một lát, Quách Thành Vũ thả lỏng trước, hất hất cằm, ý bảo Trì Sính nhìn phía sau.
Trì Sính quay đầu, con ngươi muốn nứt, gầm lên.
“Đại Bảo, cẩn thận con mãng xà màu vàng phía sau!”
Ngô Sở Úy lúc này mới chú ý thấy hồ rắn sau lưng đã mở, bốn năm con mãng xà bò ra, màu nào cũng có, nhưng Ngô Sở Úy không phân biệt được, con nào màu vàng? Hình như đều là màu vàng.
Đang ngây ra, một con mãng xà màu vàng hung hãn lao tới, trực tiếp quấn lên cổ Ngô Sở Úy.
Một cơn đau như nghẹt thở ập đến cổ họng, mặt Ngô Sở Úy xanh tím ngã xuống đất.
Hỗn loạn ồn ào tại đó lập tức yên tĩnh.
Không ai dám tiến tới, không ai dám cử động, đây là con rắn lợi hại nhất trong tay Trì Sính.
Năm đó hắn và Uông Thạc xuất ngoại du lịch, cùng nhau bắt về, còn sớm hơn cả Túi Dấm Nhỏ, mãnh tướng mà Trì Sính sủng ái nhất, lúc này, lại muốn mạng của Ngô Sở Úy.