Cù Yến Đình đang gỡ thịt cá thu đao cho Tư lệnh Hoàng ăn, anh hỏi: “Sao thế?”
Lục Văn tức giận bảo: “Rõ ràng em đang ngạc nhiên và trông rất ngầu, thế mà anti fan lại bảo em sợ bố, đổi cả biệt danh mới cho em.”
Cù Yến Đình thầm nhủ hai bố con chụp ảnh chung mà có anti fan à? Chắc là đùa thôi, anh bảo: “Biệt danh gì cơ?”
Lục Văn trả lời: “…Con trai cưng của bố!”
Cù Yến Đình cố mím chặt môi, cúi đầu nhịn cười, Lục Chiến Kình cũng căng khóe môi trầm ngâm chốc lát, cuối cùng không nhịn được nữa, nói gần nói xa: “Nghe đâu giống anti fan.”
Lục Văn bực chết mất, bóc cả đĩa tôm ra ăn, thêm cả Tomahawk Steak và đùi dê, ăn no căng cả bụng, ăn xong ra ghế sô pha ngoài phòng khách uống chén trà cho đỡ ngấy.
[1] Tomahawk Steak:Gió đêm mơn man dễ chịu, Lục Văn nằm thẳng cẳng gối đầu lên đùi Cù Yến Đình, chả quan tâm đang ngồi trước mặt bố ruột. Về sau Lục Chiến Kình không nhìn nổi nữa, bế Tư lệnh Hoàng đi dạo.
Cù Yến Đình xoa bóp ấn đường Lục Văn và nói: “Đừng bán biệt thự Tử Sơn, đó là quà sinh nhật chú tặng cho em mà.”
Lục Văn xoay người vùi đầu vào bụng Cù Yến Đình: “Em muốn gom thêm ít tiền thôi, không suy tính nhiều thế.”
Ngón tay luồn vào trong tóc, Cù Yến Đình nắn bóp gáy hắn: “Hôm nào chúng ta tính tổng số tiền của cả hai rồi làm bảng dự toán, nếu không đủ thì nghĩ cách tiếp.”
“Được.” Lục Văn gật đầu, cọ cọ chóp mũi lên bụng Cù Yến Đình, cất giọng ồm ồm: “Ông đây không phải con trai cưng của bố.”
Cù Yến Đình phì cười: “Thế em là gì?”
Lục Văn nói: “Nếu em nhất quyết phải chịu nép vế cả đời thì em tình nguyện chọn bị vợ quản.”
Cù Yến Đình cười đau cả bụng, vuốt tóc Lục Văn như đang nựng thú cưng, sờ hết lượt từng lọn tóc một, lát sau anh nói: “Giờ đã qua thời kỳ đặc biệt, anh muốn về Lâm Tạ.”
“Hả?” Lục Văn ngửa mặt: “Về cái khu chung cư cũ rích ấy làm gì?”
Cù Yến Đình bảo: “Đó là nhà anh đấy, anh có nhà cửa đàng hoàng mà cứ ở đây mãi thì không hay cho lắm, với cả ở nhà mình làm gì cũng tiện hơn.”
Lục Văn ngồi dậy: “Anh đang nói đến chuyện ấy ấy hả? Ở đây cũng tiện mà, có nhiều bối cảnh để lựa chọn —-“
“Em im đi.” Cù Yến Đình bịt mồm Lục Văn lại, may mà không có ai ở đây chứ không thì chẳng biết chui đầu vào đâu cho đỡ nhục: “Anh đang nói đến chuyện công việc, em bớt nghĩ vớ vẩn đi cho anh!”
Lục Văn tiếc nuối thở dài: “À, em lo thừa rồi.”
Cù Yến Đình tiếp tục nói chuyện đứng đắn: “Thế quyết vậy nhé, chủ nhật tuần này anh sẽ về nhà.”
Lục Văn bảo: “Ở đây cũng là nhà của anh, ơ mà em phát hiện ra anh phân chia rạch ròi lắm nhé, gì mà nhà anh nhà em, mèo của anh bị bố em cướp rồi kia kìa, chúng ta không phải người một nhà sao?”
Cù Yến Đình: “Ờm…”
“Ờm cục cớt.” Lục Văn cười đểu: “Hay là anh đang ám chỉ em, anh không thể chuyển nhà khi em chưa cưới hỏi đàng hoàng?”
Cù Yến Đình chưa từng gắn cụm từ “cưới hỏi đàng hoàng” với hai người đàn ông kể cả là đùa, anh đờ ra vài giây mới nói: “Hứ, sao không phải là anh lấy em?”
Lục Văn sung sướng bảo: “Anh phải nhanh chân nhanh tay lên, người muốn kết hôn với em —–“
“Đủ để xếp thành 3 vòng xung quanh bia Giải Phóng chứ gì?” Cù Yến Đình cảm thấy càng nói chuyện càng thiểu năng, bèn xỏ dép bỏ đi, nhưng không ngăn nổi cái miệng mình: “Em muốn bao nhiêu sính lễ?”
Lục Văn đuổi theo như điên, liệt kê cả một danh sách: “Anh trai ơi, mua cho em nhẫn kim cương to bự đi, mua cho em du thuyền to bự này, mua cho em tượng vàng Oscar nữa!”
Chủ nhật, Cù Yến Đình thu dọn đồ đạc quay về Lâm Tạ, Lục Văn cũng dọn một vali đi cùng anh, hai người đã bàn bạc xong xuôi, mỗi tuần quay về Nam Loan ăn hai bữa cơm hoặc là đến câu lạc bộ chơi bóng với Lục Chiến Kình.
Nhưng trước khi đi gặp phải chuyện thế này – Tư lệnh Hoàng bỏ trốn, nó đã được hưởng vinh hoa phú quý ở Nam Loan rồi nên không bao giờ muốn về nhà cũ nữa. Cù Yến Đình tức đến mức tăng huyết áp, quyết định sau này sẽ nuôi một con cún bự đáng yêu, rồi kéo Lục Văn bỏ đi.
“Náu mình” chính thức được duyệt, mọi thứ bắt đầu từ con số 0, Cù Yến Đình với tư cách là học trò của Tằng Chấn, bị vô số ánh mắt trong giới quan sát, tất cả đều muốn xem xem anh có thể làm nên trò trống gì sau bao nhiêu năm đổi nghề và lại còn ngay trong lúc mất đi sự trợ giúp đắc lực.
Kế hoạch tổng thể của bộ phim dài mấy chục trang, Cù Yến Đình làm việc hết sức tập trung, dồn hết nhiệt huyết tích tụ bao năm qua để gầy dựng giấc mộng đẹp đến muộn này.
Công việc của Lục Văn đã dần dần hồi lại, nhưng hắn từ chối khá nhiều vì muốn tập trung tinh thần chuẩn bị phim với Cù Yến Đình.
Họp xong bước ra khỏi công ty, lên xe thương vụ, Lục Văn phải đi chụp ảnh quảng cáo cho quý mới, hắn mở lịch trình ra xem, định quay xong đến Phòng làm việc đón Cù Yến Đình về nhà.
Bỗng nhớ đến một chuyện, hắn hỏi: “Phải rồi, Trước sân khấu và sau hậu trường vẫn chưa có thông báo gì à? Không cần đổi người chứ?”
Tôn Tiểu Kiếm bận quá quên béng mất: “Anh hỏi ekip chương trình rồi, bên đó xác nhận là sẽ không đổi.”
Lục Văn nói: “Họ không để bụng à?”
Tuy đã lật kèo và dư luận chuyển hướng nhưng sau cơn sóng gió vẫn sẽ có những âm thanh không tán thành. Tôn Tiểu Kiếm nói: “Có anti fan mới là được việc, bây giờ độ hot của cậu không ai sánh bằng, đúng là điều chương trình cần nhất.”
Lục Văn hơi lo lắng: “Nhưng em không muốn ghi hình, em muốn chuẩn bị quay phim.”
“Khó lắm.” Tôn Tiểu Kiếm nói: “Cậu phải tém tém lại cho anh, trong vòng một năm tới không được gây chuyện gì nữa. Với cả, chương trình thực tế có nhiều cơ hội để cứu vãn danh tiếng.”
Lục Văn đành chịu, cằn nhằn bảo: “Thế bao giờ thì ghi hình, kí hợp đồng với em đầu tiên mà sao giậm dờ mãi đến tận bây giờ vẫn chưa thấy nói năng gì?”
Lúc ký hợp đồng còn nhiều nội dung chưa rõ ràng, Tôn Tiểu Kiếm giải thích: “Là thế này, chương trình muốn ghép hai khách mời vào một đội, ví dụ diễn viên với đạo diễn, ca sĩ với người viết lời… Vì vậy cần sự hài hòa giữa người trên sân khấu và người sau hậu trường.”
Lục Văn lơ tơ mơ: “Cái khỉ gì vậy?”
Tôn Tiểu Kiếm bảo: “Thế này nhé, dạo trước cậu muốn đóng phim của Tằng Chấn nên ekip chương trình đã liên hệ với nhà sản xuất để mời Tằng Chấn chung đội với cậu, ghi hình chương trình trong lúc đang quay phim.”
Lục Văn nói: “Sáng tạo phết đấy, sau đó thì sao?”
“Tằng Chấn từ chối thẳng, người ta là đạo diễn nổi tiếng nên không muốn quay show.” Tôn Tiểu Kiếm đáp: “Về sau thì cậu tung ra cú đấm thép vả mặt tơi bời.”
Lục Văn ngồi trong xe cười hô hố, cười xong chợt nhận ra điều gì đó, bỗng ngây ngẩn cả người.
Tiếng gõ cửa vang lên, Cù Yến Đình vùi đầu sau bàn làm việc, chẳng ngẩng lên mà nói “Mời vào”. Vu Nam đẩy cửa ra, bê một chồng tài liệu bước vào.
Trước khi quay phim phải xem xét bối cảnh để lựa chọn địa điểm, rồi nộp một loạt đơn xin phép liên quan đến việc quay chụp cho địa phương ấy, Vu Nam đã soạn xong cả đống tài liệu, đặt lên bàn và nói: “Anh đại, hướng dẫn cụ thể em đã đánh dấu cho anh dễ tìm rồi đấy.”
“Được, vất vả cho cậu rồi.” Cù Yến Đình vẫn chẳng ngẩng đầu, đọc hết dòng cuối cùng trong bản hợp đồng mua máy móc rồi kí tên đóng dấu vào góc dưới bên phải.
Vu Nam nói tiếp: “Anh đại, có một chương trình liên hệ với chúng ta.”
Cù Yến Đình nói thẳng: “Liên hệ với chúng ta làm gì, cậu hỏi biên kịch Kiều xem có muốn tham gia không, cô ấy đẹp.”
Vu Nam nói: “Anh đại ơi, ekip chương trình chỉ đích danh muốn mời anh.”
Rốt cuộc Cù Yến Đình cũng chịu ngẩng lên, lấy làm lạ hỏi: “Chương trình gì mà quái thế?”
“Đó là một chương trình thực tế.” Vu Nam nói: “Tên là Trên sân khấu và sau hậu trường, anh sẽ hợp tác với thầy Lục.”
…
Preview chương 99:
“Hình như to hơn thì phải?”
“Người ta xấu hổ lắm ứ nói đâu.”
“Muốn một anh người yêu có tiền quá đi, chỉ cần mua được thịt là ngon rồi, chứ loại bạn trai ngay cả thịt cũng không cho mình ăn thì yêu đương nỗi gì.”