Mọi người vừa nghe xong đều đăm chiêu gật đầu.
Không sai, chỉ dựa vào lời nói của một bên Dận vương, dường như xác thật không thể kết luận như vậy.
Hắn nói phải là được sao?
Không ngờ, lúc này Vũ Văn Dận lại cười lắc đầu.
“Bổn vương đương nhiên còn có chứng cứ.”
Hắn quay người bước trở về trước bàn tiệc của mình, nâng chén rượu đựng đầy rượu ngon lên.
Trình đến trước mặt Vũ Văn Hoằng, cười nói, “Trong ngân châm mà thiết liên hoa kia bắn ra che giấu một loại độc dược nổi tiếng ngang ngửa Ngũ Tuyệt Tán trong truyền thuyết, loại độc hiếm thấy của Tây Vực —— độc Cực Lạc Đan.”
“Chất độc này kết hợp với rượu sẽ xuất hiện màu lam nhàn nhạt, vô cùng dễ phân biệt.”
Nói xong, Vũ Văn Dận lấy ra một tờ giấy trắng, hất rượu lên.
Quả nhiên, tờ giấy kia lập tức bị nhuộm thành màu lam nhạt.
“Độc này nhất định là độc thủ phía sau màn thả vào. Chúng ta chỉ cần lục soát trên người ảnh vệ này có vật ấy hay không thì chân tướng đã rõ ràng.”
Vừa dứt lời, Thanh Phong Minh Nguyệt lập tức bắt đầu lục soát người.
Rất nhanh đã lục soát ra một bao đan dược kỳ quái.
Không đợi Vũ Văn Hoằng phục hồi tinh thần lại từ trong khiếp sợ, Vũ Văn Dận lập tức tiếp tục nói, “Hoàng thượng, nếu bổn vương nhớ không lầm thì Cực Lạc Đan cùng Ngũ Tuyệt Tán đều là độc Hạng tướng quân thu được từ trong tay tù binh Tây Vực sau đó nộp lên quốc khố.”
Hắn nói xong, chợt ra vẻ khó hiểu mà nhíu mày lại, rồi cười, “Ai, vật trong quốc khố sao lại đến trong tay hạ nhân nhỉ…”
“… Kẻ cắp nhà ngươi được lắm, dám can đảm ăn cắp chiến lợi phẩm trân quý này!”
Vũ Văn Hoằng sợ hãi Hoàng thúc nhà mình, thân thể càng run càng nhiều, tạm thời không có cách khác đành phải mạnh mẽ đưa ra kết luận.
Hắn ta lén cắn răng một cái, bàn tay to hung hăng vung lên, “Người đến!…Kéo ảnh vệ này ra ngoài, chém!”
“…Hoàng thượng! Hoàng thượng!!”
Ảnh vệ kêu thảm, bị nhóm cấm vệ quân kéo ra ngoài.
Phong ba trước mắt giống như kết cục đã định vậy, hạ màn, nhưng tâm trạng của mọi người sớm đã bị phá hư, hảo hảo điển lễ phong phi cứ như vậy không giải quyết được gì.
…
“…Mộ Dung Huyên nàng ta tìm chết đúng không!”
Ra khỏi lễ đường không lâu, Vũ Văn Hoằng tức giận đến khó chịu không chỗ trút giận, muốn đi tìm Mộ Dung Huyên chất vấn.
Nhưng mà, ngay trên đường hắn ta đi đến điện Trọng Hoa, lại trước tiên đụng phải Hoàng thúc thân ái của hắn ta.
——
☆ ~(‘▽^人)☆ ~(‘▽^人)☆ ~(‘▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ ?)