Gia An bĩu môi, lúc trước nàng từng trách móc người yêu phung phí tiền, Nguyệt Minh chỉ vùi mặt vào cổ nàng mà nói, chẳng phải bây giờ có chị xem rồi hay sao?
Thật tình, cái bộ dạng không đứng đắn lại hay nói lời dỗ ngọt này, dù nàng có nằm mơ cũng không ngờ Nguyệt Minh có thể biến hoá đặc sắc đến mức này…
– Joy ngủ rồi hả chị?- Cuối cùng, Nguyệt Minh cũng làm xong việc, quay sang thấy Gia An liền lon ton chạy lại, lần nữa nắm lấy tay nàng kéo ra sau vườn.
Dù là buổi đêm, nhưng phía sau vườn nhà lại chẳng hề hoàn toàn chìm trong u tối, một phần là nhờ ánh trăng tròn sáng rõ nhất năm, còn lại là vì Nguyệt Minh đã giăng đèn mọi ngóc ngách.
Gia An không dưới một lần tự hỏi đam mê đèn đóm này của người yêu mãnh liệt đến mức nào!?
– Mình tiếp tục chuyện lúc nãy đi bác sĩ An.
Gia An khẽ cười, nhìn bộ dạng người yêu như đứa trẻ, lăn xăn hết chỗ này đến chỗ khác, đã khơi dậy lòng hiếu kỳ của nàng.
– Tổng giám đốc còn có cái gì muốn tặng chị nữa sao?
Gia An dùng giọng trêu chọc, chỉ thấy Nguyệt Minh hơi thẹn thùng gật đầu.
– Mớ dưa lưới này cũng cho chị.- Cô chỉ vào mớ dưa lưới “ăn may” của bản thân.
– Chẳng phải nói nhà này cho chị rồi, hiển nhiên mớ dưa này cũng của chị, đúng không?- Bác sĩ An xoa cằm, vờ đăm chiêu suy nghĩ.
Nguyệt Minh “À” lên một tiếng, sau đó kéo Gia An vào lòng thật chặt.
– Cái gì cũng là của chị.
– HOPE có phải của chị không đây?- Gia An ở trong lòng Nguyệt Minh ngập tràn ấm áp, gió đêm cũng chẳng thể khiến nàng rét run, vừa trêu chọc vừa nghịch vài lọn tóc của cô.
– Từ mai chị làm viện trưởng.- Nguyệt Minh gật gù, ra vẻ nghiêm túc mà nói.
Gia An cười khúc khích, đánh nhẹ vào người cô.
– Cảm giác như được nữ đại gia bao nuôi thế này?
– Em cũng muốn vậy đó.- Nguyệt Minh đưa tay xoa xoa tấm lưng mảnh khảnh của Gia An.
Một khi yêu rồi, Tổng giám đốc hận không thể moi tim mình ra trao hết cho nàng, đừng nói là HOPE Hospital, cả TOMORROW Group, nếu nàng thích, Nguyệt Minh cũng suy xét chia cổ phần cho nàng. Tuy không thể cho nàng hết toàn bộ vì sau này còn phải để lại cho Joy, nhưng cô sẵn sàng cho nàng phần của mình, biến nàng thành bà chủ đường đường chính chính, còn cô làm thuê cho nàng.
– Hâm quá à!- Gia An véo má Nguyệt Minh.
– Chị không cần mấy thứ đó từ em, chị chỉ cần em và Joy mà thôi, chị giàu hơn em nghĩ đó nha!- Gia An giả vờ giận dỗi.
Nguyệt Minh cười nhẹ, tất nhiên cô biết chứ, Gia An đâu cần những thứ phù phiếm này, chỉ là, nếu nàng mở lời, cô liền không một lời tra xét, giao hết cho nàng.
Chỉ cần Gia An ở bên cạnh cô mà thôi…
– Được rồi, tiếp tục thôi An đại gia.- Tổng giám đốc rời cái ôm, lại rất thuần thục đan tay vào tay Gia An, kéo nàng vào nhà.
Gia An nhìn tấm lưng của Nguyệt Minh, không to lớn như bờ vai thái bình dương gì gì đó mọi cô gái hay ao ước nhưng mang lại cho nàng cảm giác vững chắc làm sao, có thể nương tựa cả đời.
Nguyệt Minh ấn nàng ngồi xuống sofa, còn bản thân lại lần nữa loay hoay mở tivi lên, màn hình rất nhanh được liên kết với điện thoại của cô. Các cô bé, cậu nhóc ở trại trẻ mồ côi mà Gia An chăm sóc xuất hiện, bọn trẻ nửa thì nhốn nháo, nửa còn lại thì loay hoay, ngơ ngác.
– Được rồi, mấy đứa vào chỗ chưa nè.
Gia An nghe giọng của người yêu từ trong tivi, hẳn Nguyệt Minh là người cầm điện thoại quay lại cảnh tượng này. Gia An cảm thấy đêm nay thật xúc động, ngẩng đầu lên nhìn người ngồi cạnh mình, chỉ thấy Nguyệt Minh mỉm cười nhẹ, cúi người ôm lấy cổ nàng mà thì thầm.
– Chị xem tiếp đi.
Sáng nay, Nguyệt Minh đích thân đến trại trẻ để quay hình, lúc về cũng đã chập tối mất rồi, có chút mệt mỏi nên mới ngủ quên.
– Cô Nguyệt, cô không vào à?
– Cái gì mà cô chứ!? Không phải gọi chị rồi sao?
– Cô Nguyệt… ơi~
Gia An phụt cười, dù chẳng thể thấy được mặt Nguyệt Minh, nhưng dựa vào giọng điệu đầy giận dỗi kia, nàng có thể tưởng tượng được biểu cảm của người yêu. Gia An hơi nâng tay, xoa xoa nhẹ mặt của Nguyệt Minh dỗ dành.Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
Trong màn hình, các bạn nhỏ đã ngoan ngoãn xếp thành hai hàng, trên tay cầm biểu ngữ cùng bóng bay. Ở giữa khung hình, mấy đứa nhóc cùng nhau cầm một chiếc bánh kem thật to, có vài bạn còn đội mũ sinh nhật đáng yêu.
– Chị An, chúng em chúc chị sinh nhật vui vẻ!- Cả đám nhóc đồng thanh lên.
Tiếp đến là quay cận cảnh từng đứa nhóc, hiệu trưởng và các nhân viên, nhìn thôi Gia An cũng biết Nguyệt Minh dụng tâm cỡ nào.
Nguyệt Minh cười dịu dàng, hơi động đậy quan sát người trong vòng tay mình, thấy Gia An vừa vui vẻ lại vừa xúc động, cô liền cảm thấy bao nhiêu nhọc công đều xứng đáng.
Nguyệt Minh thôi ôm cổ nàng, rút vài tờ khăn giấy, lau khoé mắt người yêu.
– Chưa hết đâu.
– Em đang dẫn chị đi tour xem nhà hay sao?
Gia An còn chưa hết ngạc nhiên, Nguyệt Minh đã kéo nàng dậy, một mạch lôi lên cầu thang. Gần đến sân thượng, Nguyệt Minh dừng lại đợi nàng, lui xuống vài bậc thang, đứng phía sau che mắt nàng lại.
– Ngoan, nghe theo lời em, cẩn thận bước từng bước nè.- Nguyệt Minh ra vẻ thần bí, chầm chậm hướng dẫn nàng.
Gia An nắm chặt hai cổ tay cô, còn Nguyệt Minh thì cẩn thận từng li từng tí. Dù trước mắt tối đen không nhìn thấy gì, phải dò dẫm từng bước, nhưng Gia An không hề lo lắng chút nào, nàng tin tưởng cô.
– Được rồi.- Nguyệt Minh dịu dàng nói, sau đó trả tự do cho đôi mắt nàng.
Gia An chớp mắt mấy cái rồi lại ngây người trông chốc lát.
Không gian sân thượng của Nguyệt Minh vốn đã rất chill, chuyện này nàng biết, mà bây giờ lại càng đáng yêu hơn, ánh đèn vàng cớ sao lại lấp lánh hơn mọi ngày vậy?
Trước mắt nàng là một chiếc bàn vuông trải khăn trắng cùng miếng lót màu đỏ, trên bàn là số thức ăn mà nàng đã trình bày, điểm nhấn chính là chiếc bánh kem màu xanh. Trên tường kính, dòng chữ Happy Birthday được giăng rõ ràng, thậm chí còn có treo ba chiếc lồng đèn của Gia An mua lúc nãy, nhiều bong bóng bay hai màu xanh trắng đan xen trên đỉnh đầu của nàng.
Tiếng nhạc du dương từ đĩa than càng làm cho không khí ấm áp gấp bội phần, Nguyệt Minh đầy lịch thiệp kéo ghế ra giúp nàng. Gia An mím môi, từ tốn ngồi xuống.
Chỉ cần quay mặt ra ô cửa kính, liền có thể nhìn được không gian bên ngoài, ánh trăng tròn vành vạnh treo trên đỉnh đầu, từng chút từng chút tỏa ra những tia sáng thanh tao, như thể bao bọc lấy thân thể cả hai.
Mà dưới này, Nguyệt Minh ngồi đối diện đang nở ra một nụ cười xinh đẹp, đôi mắt đen láy chốc chốc lại phảng phất ngập tràn hình bóng nàng, dịu dàng hòa cùng ánh đèn vàng hoà lãnh ánh trăng sáng thanh tao.
Xẹt xẹt ── vài tiếng.
Hàng nến trên bánh kem được thắp sáng, Gia An không hỏi, chỉ là rất phối hợp chắp tay lại ước nguyện, sau đó rất nhanh thổi tắt hết nến.
Vừa mở mắt ra, Gia An lại bắt gặp bóng dáng người yêu dịu dàng đứng kế bên giúp nàng giữ tóc không rơi xuống bánh kem…
– Xong rồi?
– Ừm, xong rồi.
– Vậy nhập tiệc thôi.- Nguyệt Minh vén tóc Gia An ra sau tai, sau đó quay lại ghế đối diện.
Gia An chỉ thấy Nguyệt Minh nhìn một chút vào đồng hồ trên tay, sau đó cả hai bắt đầu dùng bữa khuya.
Gia An là một healthy girl, luôn nói không với ăn khuya, nhưng biết sao đây, healthy cái gì nữa bây giờ?
Đồ ăn người yêu nhọc công làm có thể không ăn sao?
Dùng bữa xong, Tổng giám đốc tất nhiên là lại kéo bác sĩ An đi ra ngoài sân thượng rồi. Nguyệt Minh ấn Gia An ngồi xuống, sau đó lon ton chạy vào trong rót rượu, đặt bên cạnh nàng một ly, trên tay cô cầm một ly.
Gia An nhìn người yêu lắc lắc ly rượu, phút chốc có chút chột dạ.
– Nguyệt nè, chị cảm thấy tụi mình xấu tính ghê á!
– Sao vậy?- Nguyệt Minh nhíu mày.
– Vốn mua lồng đèn để cùng Joy đón trung thu…
– …?
– …!?
Hai người im lặng nhìn nhau một lúc, liền bật cười, quả thật cả hai rất hư!
Loay hoay một hồi lại quên mất chuyện này, dù sao cũng là Trung thu đầu tiên của Joy mà…
Nguyệt Minh lại đứng dậy đi vào trong, cầm lấy hai cái lồng đèn.
– Vậy chờ em đi xuống kêu Joy dậy rước đèn…
– Hâm!
Gia An liếc xéo Nguyệt Minh một cái, có biết nàng dỗ cục cưng cực thế nào không hả?
– Để em thay Joy cùng chị rước đèn vậy.- Nguyệt Minh gãi đầu, có chút ngốc nghếch.
– Trẻ con.- Gia An làm ra vẻ ghét bỏ nhưng vẫn nhận lấy lồng đèn của Nguyệt Minh đưa.
Tuy rước đèn nghe có vẻ cũng thú vị đấy, nhưng hai người lớn ngồi đây, mỗi người cầm một cái, bốn mắt nhìn nhau, không khỏi có chút ngại ngùng.
Tổng giám đốc cuối cùng lại bỏ lồng đèn sang một bên.
– Ngày bác sĩ An sinh ra là ngày trăng sáng và đẹp nhất nha.- Nguyệt Minh ngước mặt lên lời, đón trọn ánh trăng sáng.
Gia An không biết mình có hoa mắt hay không, khi ánh trăng cùng Nguyệt của nàng hòa vào nhau, cả người cô như tỏa sáng, lấp lánh một vùng. Gia An có chút ngây ngốc, không thể nào ngừng nhìn người yêu, trái tim cũng vì thấy bất giác đập liên hồi.
Đúng lúc này, bản nhạc không lời đến đoạn cao trào khiến không gian xung quanh liền trở nên lãng mạn hơn, bác sĩ An bỏ lồng đèn sang một bên, đưa tay lên ngực, chạm vào trái tim hoảng loạn của mình.
Vài cơn gió đêm ghé qua, trêu đùa mái tóc của Nguyệt Minh, tóc dài bay trong gió, cùng ánh mắt nhu tình phảng phất ánh trăng xanh.
Gia An như ngừng thở, cả không gian trong nàng như lắng đọng lại, chỉ thấy Nguyệt Minh giơ tay lên trời, nắm lại thành đấm, như thể đem mặt trăng tròn thu vào lòng bàn tay.
Nguyệt Minh đưa bàn tay đang nắm chặt ra trước mặt Gia An, đầy dịu dàng mà nói.
– Cả bản thân em cũng xin nhờ chị chiếu cố, An.
Hai mắt Gia An long lanh, một tầng nước mắt rất nhanh tích tụ, cản trở tầm nhìn của nàng. Gia An mơ màng thấy Nguyệt Minh mở bàn tay ra, rồi lại mơ màng thấy một chiếc hộp nho nhỏ đầy tinh xảo được mở ra. Lúc này, nước mắt nàng đã dâng cao, chiếm lấy cả con ngươi, không đủ chỗ liền trượt dài xuống đôi má hồng. Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
Gia An cúi mặt, nhìn chăm chăm vào đôi nhẫn trong hộp trong màn nước mắt.
Thời khắc này, mọi giác quan của Gia An như trì trệ, đại não bị thứ cảm xúc mang tên hạnh phúc bao lấy, không còn nhận thức được thứ gì nữa.
Từ ngón áp út tay trái của Gia An truyền đến cảm giác lành lạnh, trượt dài từ đầu ngón tay đi đến cuối cùng, để lại một xúc cảm mềm mại rơi xuống trên đó.
Một bàn tay đưa lên mặt nàng, lau sạch hết những vệt nước mắt đang lăn dài trên má.
– Sao lại khóc? Không cho chị khóc.
Lời người nàng yêu thỏ thẻ bên tai càng làm nàng khóc dữ dội.
– Khóc rồi thì sao đeo nhẫn vào cho em?- Nguyệt Minh nhét chiếc nhẫn còn lại vào lòng bàn tay Gia An.
Gia An khịt mũi mấy cái, nắm lấy tay trái của Nguyệt Minh, nhanh chóng đeo nhẫn vào, sau đó liền giữ chặt tay cô không rời.
Gia An yêu người này, nàng muốn cả đời ở cùng một chỗ với người này.
– Bác sĩ An, em không phải người đầu tiên trong ngày nói ra câu này, bởi em muốn là người nói cuối cùng. Chúc mừng sinh nhật chị, Gia An của em.