……
Hôm sau, lúc Từ Lạc rời giường, phát hiện áo khoác của mình bị người khác cởi, quần chip cho bà bầu, hắn cũng cởi nốt chủ yếu, giúp cô thoải mái khi ngủ. Từ Lạc bất giác sắc mặt có chút bất ngờ lúng túng. Trong lòng cũng đại khái biết rõ, là Diệp Thành cởi giúp cô.
Cô nằm ỳ ở trên giường một lát, rồi mới dậy thay đồ, vệ sinh cá nhân. Xong đâu đấy, cô vừa đi tới phòng khách, cửa đã bị người ta gõ vang, vừa mở ra nhìn, quả nhiên lại là Diệp Thành.
Diệp Thành nhấc túi trong tay, đưa tới trước mặt Từ Lạc, ” bữa sáng cho em, có đồ em thích ăn nữa này.”
Từ Lạc hơi lúng túng, ” anh không cần đưa tới phiền phức vậy đâu, tôi tự có thể làm điểm tâm một mình.”
Mặc kệ lời cô nói, Diệp Thành cố chấp mà đi vào thẳng bên trong, bày đồ ăn ra bên ngoài bàn ăn, nhàn nhạt nói, ” phiền phức gì chứ, đây vốn là trách nhiệm của anh mà….mau lại đây ăn lúc còn nóng đi.”
Từ Lạc có chút do dự, nhưng vẫn đi tới ngồi xuống trước bàn ăn, cầm đôi đũa Diệp Thành đưa cho, bắt đầu ăn sáng.
Không thể không nói, bữa ăn Diệp Thành mang đến, so với cô làm, ngon hơn rất nhiều. Chủng loại phong phú, dinh dưỡng cân bằng toàn diện, và cái quan trọng là mùi vị lại cực kì ngon, không tệ chút nào.
Thơm, thơm vô cùng.
Cô thèm, dĩ nhiên là thèm rồi !
Cho nên, cũng chả quan tâm cái sĩ diện hão là gì, ăn trước tính sau. Lần lượt ăn hết đồ ăn Diệp Thành mang đến.
Ài, cũng không trách được cô nha, có trách chỉ trách tiểu bảo bảo ở trong bụng mẹ, tham ăn thôi..
Thấy cô ăn đến ngon lành, Diệp Thành đẩy cả phần của hắn sang cho cô, hắn chỉ giữ lại một cái bánh bao nhân thịt, cẩn thận gặm một miếng, rồi hỏi, ” Từ Lạc à, quán của em sang năm mới mở lại, vậy hôm nay em định làm gì?”
Từ Lạc vốn không định trả lời hắn, nhưng lại buột miệng trả lời một cách tự nhiên nhất, ” Tôi muốn đến bệnh viện xem tình hình của chị Minh Phương thế nào, tiện đi thăm anh Đình Phi luôn.”
Diệp Thành gật đầu, ” được, vậy lát nữa anh lái xe đưa em đi tới bệnh viện, anh về công ty, buổi trưa anh kêu chị Thu Lan mang cơm trưa cho em, đến tối anh qua đón em.”
Từ Lạc cũng không phản đối, bụng cô lớn rồi, nếu đi một mình, có chút không tiện.
Diệp Thành lái một chiếc xe cỡ trung, đưa cô đến bệnh viện, dặn dò, ” có chuyện gì, nhớ gọi cho anh.” Hắn nhìn cô một lúc, trong lòng khẽ chuyển, hít một hơi thật sâu, rồi mới đi vào trong xe, lái đến công ty.
Từ Lạc đi thang máy lên tới lầu, hỏi vệ sĩ đứng gác, đây là giờ thăm bệnh. Lương Minh Phương đã thay đồ kháng khuẩn, ở bên trong ngồi cạnh giường của Đặng Đình Phi.
Từ Lạc đi tới bên cửa sổ phòng bệnh, cách lớp kiếng mà nhìn vào bên trong.
Bên trong phòng bệnh, Minh Phương ngồi bên cạnh Đặng Đình Phi, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt mang đầy vết thương của anh, bên canhh trên đầu nằm là máy điện tâm đồ phát ra tiếng tích tích có quy luật, âm thanh kia là dấu hiệu duy nhất cho thấy sin mạng của anh vẫn còn.
Hồi lâu, Minh Phương mới từ từ cúi đầu, ở trên gò má nhợt nhạt của Đặng Đình Phi mà hôn một cái.
” Đình Phi à, anh mau tỉnh lại đi, em chỉ cần anh tỉnh lại thôi.” Trên khuôn mặt có chút tái nhợt của Lương Minh Phương lộ ra một nụ cười, nhưng trên hai hốc mắt, rõ ràng là đã ướt hết rồi. Cố gắng nói cho hết câu, ” chỉ cần anh tỉnh lại, em nguyện ý gả cho anh, để anh yêu em 1000 lần….”