May mắn thay, ngay khi Trần Phiêu có thể lao đến vị trí Liễu Ngạc thì bốn bóng người như một tia chớp đã nhảy ra chặn trước người Liễu Ngạc và Trần Phiêu.
– Dừng tay cho ta.
Một trung niên nam tử mặc áo xanh gầm lên. Ông ta có tu vi hoàng cấp hậu kỳ, khi khí lực bộc phát liền chấn trụ đám thanh thiếu niên ngay tức khắc. Sau đó, ông ta ôm quyền với hai trung niên phía đối diện nói:
– Liễu huynh, hồ náo của bọn nhỏ đến đây chấm dứt. Hẹn gặp lại tại đấu giá hội.
– Ta cũng có ý vậy. Hẹn gặp lại, cáo từ Trần huynh.
Hai vị cao thủ của Liễu gia cũng không dông dài, ôm quyền đáp lễ rồi dắt đám con cháu của mình rời đi. Họ cũng không có ý định khiển trách mấy thanh thiếu niên kia, còn ngầm khuyến khích việc này nữa. Có cạnh tranh mới có tiến bộ, chỉ cần không đụng đến mạng người thì mọi chuyện đều dễ giải quyết.
– Các ngươi thành thật một chút cho lão phu. Gia tộc tốn bao nhiêu tài nguyên bồi dưỡng các ngươi để tương lai trở thành trụ cột của Trần gia. Bọn ta không cần những kẻ hành động ngu ngốc thiếu suy nghĩ, nếu còn tái phạm lần nữa thì đừng trách lão phu vô tình.
Cao thủ hoàng cấp hậu kỳ còn lại của Trần gia trông đã lớn tuổi, tóc bạc trắng xóa. Tiềm lực của lão ta đã cạn, cả đời này trừ khi có cơ duyên nghịch thiên nếu không khó lòng mà đột phá đến huyền cấp. Lão nhìn đám con cháu của mình, giọng điệu trầm thấp răng dạy.
– Đã rõ thưa Hào gia gia.
Tất cả thanh thiếu niên Trần gia đồng thanh đáp lại. Ngay cả Trần Phiêu vừa rồi rất hổ báo cũng ngoan ngoãn như con gà con, bất kính với trưởng bối là hành động cực kỳ ngu ngốc mà không ai muốn phạm phải. Nhất là đối với những trưởng bối có tu vi cao cường trong gia tộc.
– Tốt lắm! Theo tin tức ta lấy được, đợt đấu giá sắp tới sẽ không đơn giản như mọi khi. Sẽ có không ít trung đẳng gia tộc cử người tham gia, các thiên kiêu trẻ tuổi trong gia tộc họ nhiều khả năng cũng nhân cơ hội này ra ngoài lịch lãm. Cho nên các ngươi đừng có mà đi gây chuyện dại dột, kẻo đá phải thiết bản mà hối hận không kịp.
Lão già hài lòng khen một câu rồi tiết lộ một tin tức chấn động làm cho đám thanh thiếu niên giật mình. Bọn họ kẻ thì hưng phấn, kẻ lại trong lòng bất an, đủ loại cảm xúc khác nhau.
Trung đẳng gia tộc, chỉ cách tiểu gia tộc một cấp độ nhưng cái cấp độ đó không phải muốn là có thể san lấp được. Không nói đến tổng thể thực lực của một cái trung đẳng gia tộc đủ để đè bẹp một cái tiểu gia tộc thế nào. Riêng thế hệ trẻ thôi cũng đã cách xa nhau vời vợi rồi.
Ví dụ như Trần Phiêu hay Liễu Nhạc có thể ngạo nghễ xem mình là vô địch đồng lứa trong gia tộc. Chỉ là khi bước ra ngoài Triệu quốc, bọn hắn căn bản chẳng là gì cả, muốn bước vào trăm thứ hạng đầu của Bách Gia Kiêu Tử căn bản là nằm mơ giữa ban ngày.
Vì vậy, nếu chẳng may bọn người tiểu gia tộc giao tranh với trung đẳng gia tộc thì dù có bị đánh chết gia tộc của họ cũng chả dám hó hé đi đòi lại công đạo. Công bằng chỉ xảy ra khi hai bên cùng một đẳng cấp, nếu không thì chính là cá lớn nuốt cá bé, mạnh được yếu thua.
– Không nghĩ tới Vũ gia ở Triệu quốc lại là một cái đại gia tộc cực kỳ nổi danh.
Ngồi trong một quán thịt nướng nghi ngút khói, Tiểu Hắc đang tận hưởng một buổi tối một mình. Dạo này cả Mộc gia ai nấy đều chỉ lo tăng cường thực lực, với lo lắng Ẩn Sát lại ra tay nên chỉ có nó một mình ra ngoài dạo chơi.
Lúc đầu, Tiểu Hắc muốn nhờ Diên Thọ tìm hiểu xem có gia tộc họ Vũ nào ở Triệu quốc không. Kết quả Diên quản sự kia không cần suy nghĩ liền trả lời luôn.
Ở Triệu quốc, tiểu gia tộc đông đảo đến hơn cả trăm, trung đẳng gia tộc cũng có đến vài chục. Riêng đại gia tộc lại đếm trên đầu ngón tay. Nghĩ lại thì việc này cũng không có gì khó hiểu, địa cấp cường giả không phải củ cải trắng đầy đường, số lượng cực kỳ ít ỏi. Mà trong đó, Vũ gia được xem là một trong những đại gia tộc mạnh mẽ nhất.
Nghe nói đại lão tổ của Vũ gia chính là một trong những trưởng lão hàng đầu của một tông phái lớn. Gia tộc họ Vũ cũng dựa vào tông môn kia mà phát triển, từ đó Vũ gia từng bước trở thành chúa tể một cõi. Không ít con cháu của gia tộc đều đầu nhập vào tông phái kia, quan hệ giữa Vũ gia và tông môn trở nên khắng khiết bền vững.
Có điều, Vũ gia rất đông con cháu. Ngoại trừ dòng chính ở tổng bộ gia tộc còn có rất nhiều Vũ gia trực hệ phân bố ở nhiều nơi khác nhau ở Triệu quốc. Thực lực của mấy phân gia này cũng lớn nhỏ khác nhau, có trung đẳng gia tộc, cũng có tiểu gia tộc.
Lần này, Vũ gia cũng phái người đến Yên quốc tham gia đấu giá hội. Tuy nhiên, người tham gia là một trung đẳng phân gia, không phải dòng chính. Chỉ có một bán thánh binh khí, không đủ hấp dẫn đối với mấy đại gia tộc có tích lũy từ rất lâu đời. Với lại, trong mắt người nước Triệu, bán thánh binh khí do đại tông sư luyện khí nước họ làm ra mới là tinh phẩm. Còn ở Yên quốc bé nhỏ lạc hậu lại xuất hiện loại binh khí phẩm cấp cao thì đúng là chuyện khó tin, nhiều người còn cho rằng Vạn Kim phân bộ Yên quốc đang muốn thổi phồng quá mức để nâng cao tên tuổi của mình thôi.
Diên Thọ không biết được Vũ gia tham gia đấu giá hội có phải là Vũ gia mà Tiểu Hắc nhắc đến không. Dù Vạn Kim thương hội tài phú khổng lồ, tình báo khắp nơi thì họ cũng chẳng thể theo dõi từng thành viên của mỗi gia tộc được. Chỉ có thể đợi người Vũ gia đến, Tiểu Hắc đích thân dò hỏi một phen.
Khi nghĩ đến biết đâu sẽ gặp lại Vũ Liên tỷ tỷ, Tiểu Hắc lại một trận ấm áp trong lòng. Nó định chuẩn bị một món quà lớn để tặng tỷ tỷ, nhất định tỷ ấy sẽ rất bất ngờ và cảm động.
– Tiểu Hắc lão đệ, không ngờ lại gặp cậu ở đây.
Đang mơ màng suy nghĩ nên tặng quà gì cho Vũ Liên tỷ tỷ, Tiểu Hắc chợt bị một giọng nói kéo về thực tại.
– Tiểu Cường huynh, không ngờ ở quán ăn nhỏ này cũng gặp được huynh.
Tâm trạng đang tốt nên thái độ của Tiểu Hắc rất hiền hòa, nó vui vẻ xoay người lại đáp lời. Phía sau lưng, Tống Tiểu Cường mập mạp cũng đang cười rất tươi bước đến chào hỏi Tiểu Hắc.
– Haha, lão đệ thật khéo nói đùa, nơi nào có món ngon tại Huyền Kinh đều không qua được pháp nhãn cũa ta. Quán thịt nướng này là gia truyền, tay nghề của ông chủ rất cao. Thường thì muốn nếm được chân chính món thịt nướng ngũ vị danh bất hư truyền của quán cần phải đặt hẹn trước đấy.
Thịt nướng ngũ vị! Nghe cái tên thôi cũng đủ khiến cho Tiểu Hắc nuốt nước bọt ừng ực rồi. Không ngờ chỉ vô tình lựa chọn quán thịt nướng này vì nó cảm thấy mùi thịt tỏa ra rất thơm thôi. Không nghĩ đến bên trong còn có nội tình đến vậy.
– Nào, nào… đến đây Tiểu Hắc lão đệ. Hôm này có dịp chúng ta cùng trò chuyện một chút.
Tiểu Cường tinh ý nhận ra dao động của Tiểu Hắc nên bèn thuận thế lôi kéo một phen. Là một con buôn chính hiệu, hắn ta rất thích kết giao bằng hữu, chỉ cần có bãn lĩnh là được.
Trong mắt Tiểu Cường, Tiểu Hắc không đơn giản chỉ là một đứa bé tầm thường, nhất là khi hắn ta đã moi được không ít tin tức hữu dụng từ trong miệng của Khang Hiên.