“Tiểu hồ ly, ngươi thật nhiệt tình nha. Trẫm thực yêu thích ngươi.” Tống Hành Diễn hơi híp mắt.
“Ô ô ô.” Tên họ Tống biến thái nhà ngươi, ta… ta chỉ là trả ơn cho ngươi nên mới hôn ngươi một cái thôi. Ngươi đừng hiểu lầm a.
Tống Hành Diễn bật cười, giọng nói khàn trầm gợi cảm khiến cho cả người Lý Niệm Tư lại thêm mềm nhũn: “Tiểu hồ ly, ta là lỡ tay chạm vào. Sao ngươi có thể nói ta là kẻ biến thái chứ?”
“…” Hừ, bổn hồ ly không có tin ngươi đâu.
Vân Yến nhìn Tống Hành Diễn và Lý Niệm Tư, nữ chính đến đây đã được một năm thế nên mối quan hệ của cả hai người khá thân mật.
Dù không hiểu ngôn ngữ của nhau nhưng cả hai vẫn rất hiểu ý nhau, Vân Yến rất khen ngợi điểm này của hai người.
Sau đó cô liền nhìn chằm chằm chocolate tự hỏi rằng mình có thể hiểu ý chocolate không.
“Ngủ đi rồi mơ.” 000 không tiếc lời đâm chọt cô một cái.
“Nếu ngủ mà có thể mơ thấy chocolate nói chuyện, ta nguyện cả đời đi ngủ.” Vân Yến ôm ngực, tha thiết nói.
“…” Ký chủ lại diễn sâu nữa rồi, rất có tố chất làm diễn viên.
“…” Diễn gì chứ, là lời nói thật lòng của ta.
Bóng hồng y nữ nhân mờ nhạt hiện lên trước mắt Lý Niệm Tư, nữ nhân đó ngồi giữa thượng thư phòng khẽ mỉm cười một cái là như có thể khiến hoa cỏ lập tức nở rộ, nụ cười ngây thơ pha chút tinh nghịch khiến người ta suy nghĩ đến mối tình đầu trong sáng.
Tiểu hồ ly ngơ mặt nhìn vào giữa thương thư phòng, là nữ nhân đã hại cô ta a, nhưng mà phải công nhận cô đúng là quốc sắc thiên hương nha.
“Tiểu hồ ly, ngươi đang nhìn thứ gì đó?” Tống Hành Diễn tò mò nhìn theo hướng của cô ta, nhưng lại không thấy thứ gì.
“Ô ô ô.” Ngươi không thấy bóng dáng của một nữ nhân sao? Nàng ta rất đẹp, ở ngay đó đó.
Lý Niệm Tư dùng móng vuốt của mình chỉ vào hướng cô đang ngồi, hắn nhíu mày, rõ ràng không có thứ gì ở đó mà: “Ngươi có thể mệt quá nên nhìn nhầm rồi, không có ai ở đó hết.”
Đúng là không có thật, Lý Niệm Tư hơi run, không phải là mình nhìn thấy ma đó chứ, vậy… vậy cô ta té cũng là do con ma đó sao.
Nhìn thấy cô ta đang sợ sệt, Tống Hành Diễn lập tức an ủi, sau đó kể chuyện vui cho cô ta quên đi việc vừa nhìn thấy.
Nữ chính vừa thấy cô sao?
Vân Yến đến gần hai người họ, tiện tay táng vào đầu nam chính một cái.
Tống Hành Diễn quay ra đằng sau, cả cơ thể lập tức cứng lại, không có ai cả, nhưng hắn lại cảm thấy có người đang nhìn hắn, ánh mắt đấy vừa lạnh lại vừa có sát ý.
“Không thấy ta sao? Tiểu hồ ly?” Cô tò mò hỏi.
Một lúc sau, không có ai phản ứng cô.
Vậy là không thấy thật, bùa của mình không phải đồ dỏm, Vân Yến gật gù về lại chỗ cũ của mình, tiếp tục ăn chocolate nhìn nam nữ chính.
Hệ thống câm nín, bỗng nhiên cảm thấy đồng cảm với nam nữ chính là sao?
_____________
Điện Ánh Trăng.
“Pháp sư đại nhân, không thấy sự hiện diện của bất kì con ma hay linh hồn nào trong cung.” Một người ăn mặc hơi kì lạ cúi đầu kính cẩn.
Mặc Hiên hơi nghiêng đầu sang một bên, khẽ liếc nhìn kẻ đang cúi đầu một cái: “Lui ra đi.”
“Vâng.” Người đó mau chóng lui ra, trong điện bây giờ chỉ còn lại mình anh ta.
“Không phải là ma… Vậy chỉ có thể là yêu quái, nhưng yêu quái lại có quan hệ với hoàng hậu? Coi bộ hoàng hậu có chút không sạch sẽ.” Mặc Hiên nhàn nhạt nói.
“Không đâu, nàng ta rất tốt.” Đột ngột anh ta đổi thái độ.
“Tốt của ngươi là gì? Là đẩy một con hồ ly xuống hồ chỉ vì thích?” Thái độ trở lại như cũ, nhàn nhạt, đạm bạc.
“Con hồ ly đó, không tốt.”
“Có tốt hay không cũng không phải do ngươi quyết định.”
…
Một người hai thái độ tạo thành một cuộc trò chuyện kì lạ, người lạnh lùng, người lại có chút ngu ngốc.