‘‘Nghe nói người phụ nữ mới vào đó là ngài Aster của tập đoàn Victoria nổi tiếng quốc tế đó’’
‘‘Thì làm sao! Có tiền thì ghê lắm chắc’’
Một nam diễn viên phụ ngồi gần đó không nhịn nổi nữa mà lên tiếng khinh thường:
“Ừ đúng rồi! Không có tiền thì mấy bà khinh rẻ, nhiều tiền thì các bà đố kị. Người ta có tiền, có quyền nên mới được mời ngồi bên cạnh ngài Tu La kia kìa. Còn các bà cũng chỉ có cửa ngồi đây mà lén lút nhìn thôi’’
Mấy nữ diễn viên bị người ta đâm trúng nỗi đau tuy tức muốn sôi sục tim gan, nhưng chỉ âm thầm chửi rửa trong lòng.
Điều này chứng tỏ nam diễn viên mới nói kia cũng có ô dù không ai dám tự rước họa vào thân.
Trong thế giới nhân sinh quan, nhận thức của phụ nữ vô cùng dị biệt.
Nhiều lúc họ cũng sẽ vô cớ mà cảm thấy không vừa mắt người giỏi hơn mình, nhiều tiền hơn mình.
Bản thân họ chỉ luôn mong muốn mình là trung tâm của mọi sự chú ý, được nhiều người quan tâm, mình luôn nhận được những đặc ân lớn nhất.
Bất quá, đời không như mơ!
Ôn Thời căm tức nhìn Mặc Âu dang thoải mái trò chuyện với ngài Tu La.
Vốn dĩ người ngồi cạnh ngài ấy là cô mới phải.
Đúng là con tiện nhân chết tiệt.
Mặc Âu ngồi phía đối diện vì không cùng đẳng cấp nên không nhìn thấy Ôn Thời, mặc cho cô ta hết lườm nguýt đến méo môi.
Cô qua lại vài câu cùng mấy nhà đầu tư, phần còn lại là của Bạch Thần phụ trách uống rượu.
Thực ra tửu lượng của cô cũng không tồi, chỉ là hôm nay cô hơi rén một chút vì bên cạnh còn có một lão đại thích uống máu người.
Không còn cách nào khác, Mặc Âu chỉ có thể uống nước ép hoa quả do Hàn Thiên Nhược sai Trương Gia Vỹ đem tới.
‘‘Nước của ngài đây’’
Trương Gia Vỹ cẩn thẩn đưa cốc nước đặt trên phần bàn của Mặc Âu.
Cô khẽ gật đầu cảm ơn.
Trương Gia Vỹ trở về ghế ngồi, lòng khẽ động. Quả nhiên, cô gái hôm đó cùng ngài Aster là một.
Thế mà ông chủ nhà mình lại có thể ở chung một nhà với ngài ấy.
Thật là quá sức tưởng tượng của anh rồi!
Mặc Âu nhấp nhấp ngụm nước.
Là nước chanh! Vừa hay cô thích.
Bạch Thần bên cạnh vừa tiếp rượu một vị giám đốc xong, thấy Mặc Âu không như mọi ngày uống rượu như nước mà đang uống nước hoa quả, anh lo lắng hỏi:
“Em không được khỏe à?”
“Không! Sao thế?”
Bạch Thần ngẩn người ra một chút rồi lại nói:
“Anh chỉ hỏi thế thôi, em không sao thì tốt”
Bạch Thần vô tình liếc mắt nhìn thấy một cảnh tượng mà anh mong là đừng bao giờ xảy ra.
Tiếc là…
Nó đang xảy ra!
