Hoài vương và Minh Thù đều tự chiếm một bên, ranh giới rõ ràng.
Chỗ bọn họ qua đêm gần bờ sông, Diệp Tùng dẫn người đi bắt cá, Minh Thù ngồi xổm bên bờ sông chống cằm nhìn Diệp Tùng bắt cá, nhưng cá nơi này tương đối thông minh, Diệp Tùng bắt nửa ngày không được con nào.
“Các ngươi xong chưa?” Trẫm sắp chết đói.
Diệp Tùng xấu hổ: “Công chúa điện hạ, hay là chúng tôi đi chuẩn bị món ăn thôn quê đem về.”
Minh Thù gật đầu, Diệp Tùng nhanh chóng dẫn người đi làm món ăn thôn quê, vốn cho rằng cá dễ bắt, ai biết được cá ở nơi này khó bắt như vậy.
Lính tuần tra tản ra thật nhanh, Diệp Tùng vừa đi, toàn bộ khu đất đều có vẻ trống trải.
Hoài vương dựa vào thân cây, thỉnh thoảng đảo ánh mắt qua bờ sông.
Cô gái rửa mặt xong, nâng váy xuống nước.
Một lát sau, nàng lui về bên bờ, nghiêng đầu nhìn chằm chằm mặt sông, ánh trăng sáng trong rơi xuống mặt sông sóng nước lóng lánh, cô gái chợt chắp tay trước ngực.
Hoài vương bình tĩnh, nhìn một đám cá chen lấn nhảy lên bờ. Cùng vài chùm trái cây, đồng thời rớt xuống, giống hệt trước kia.
Điều này có chút sai lệch so với tiên đoán mà hắn biết.
Tiên đoán… Là thời gian tới nhất định sẽ có chuyện xảy ra, nhà tiên tri chỉ nói ra thời gian xảy ra chuyện đó, chứ không phải là loại tiên đoán thay đổi thời gian xảy ra chuyện đó.
Minh Thù mang theo mấy con cá trở lại bên đống lửa, tất cả nội tạng đều được xử lý sạch sẽ, nàng thuần thục nướng cá trên lửa.
Minh Thù liếc mắt, khóe môi cong lên: “Hoàng thúc, ngươi nhìn ta như vậy làm gì?”
Muốn cướp cá nhỏ của trẫm chứ gì?
Hoài vương nhíu mày, dời mắt, nói một tiếng lạnh như băng: “Mặc trang phục đàng hoàng.”
Minh Thù rửa sạch vết bẩn trên người, trên người ướt nhẹp, mới vừa nãy xuống sông, giày cũng không mang, chân ngọc tinh tế lộ ra bên ngoài, bị ánh lửa chiếu vào trắng nõn xinh đẹp.
Thời cổ đại tương đối bảo thủ, chân ngọc không thể để người khác nhìn thấy.
Minh Thù lấy giày mang vào, thuận tiện sửa sang trang phục… Tiếp tục nướng cá.
Hai người không nói thêm câu nào nữa.
Diệp Tùng trở về, Minh Thù đã ăn xong, Vương gia nhà hắn tựa vào cây, ánh mắt lạnh băng lại sâu thẳm nhìn hắn. Diệp Tùng nuốt một ngụm nước bọt, nhanh chóng cho người chuẩn bị thức ăn.
“Công chúa điện hạ, người còn muốn ăn không?”
Hắn cũng không bắt được cá, tại sao nàng có thể bắt được?
Còn nữa, kỹ thuật nướng cá này, có phải có chút không thích hợp với thân phận của nàng, đúng không? Ngươi gặp qua vị công chúa nào được nuông chiều từ bé, mà lại biết nướng cá chưa?
Minh Thù phun xương cá, lắc đầu cười.
Diệp Tùng đem phần đồ ăn ngon nhất cho Hoài vương, chỗ còn lại thì cho những người khác, bọn họ nuốt cả quả táo, dự định lấp đầy bụng.
Hoài vương ăn nhã nhặn hơn nhiều, nhai kỹ nuốt chậm, tư thế nho nhã quý phái.
Minh Thù chọt chọt đống lửa, tay khẽ nâng cằm.
Hiện tại, hoàng đế đăng cơ, anh em của hắn chết hết hoặc là bị giáng chức, còn giữ được danh hiệu Vương gia cũng chỉ có vị Hoài vương này.
Hoài vương là con trai lúc tiên hoàng tuổi già mới có được, nhỏ tuổi nhất, lúc hoàng đế đăng cơ hắn chỉ là một đứa trẻ, hiện giờ nếu như ngay cả hắn hoàng đế cũng không buông tha, thì có vẻ hơi tàn bạo.
Sau khi, hoàng đế đăng cơ, Hoài vương còn là đứa trẻ, liền chủ động chờ lệnh rời kinh thành, đến biên cương rèn luyện.
Không cầu công lao, không cầu khen thưởng.
Nhưng khi hắn thành niên, hoàng đế vẫn phong hiệu và cấp đất phong cho hắn.
Lần duy nhất nguyên chủ thấy Hoài vương là trên quốc yến, một năm kia là quốc yến trăm năm của vương triều Võ Thương, Hoài vương phải hồi kinh, Hoài vương vẫn là thiếu niên, cũng không kém xa lắm so với Hoài vương hiện tại, đều là bộ dạng lạnh như băng, người sống chớ lại gần.
Ấn tượng nguyên chủ khắc sâu là ký hiệu phủ Hoài vương.
Đây cũng là nguyên nhân Minh Thù liếc mắt liền nhận ra hắn.
Nghe người Thần Thiên Từ nói, bởi vì mấy năm nay Hoài vương ở biên cương, danh tiếng ngày càng tốt, hoàng đế kiêng dè Hoài vương, lần này Hoài vương hồi kinh, có lẽ là hoàng đế bày mưu đặt kế.
Nguyên chủ có thể tiếp xúc với tin tức trung tâm, nhưng đối với việc này, nguyên chủ không cảm thấy hứng thú, đại đa số tin tức đều là nghe người của Thần Thiên Từ bàn tán, trong lúc vô tình ghi nhớ.
Hoài vương…
Chỉ cần không gây trở ngại nàng ăn và kéo giá trị thù hận, tất cả đều được.
Minh Thù tìm một chỗ thoải mái nằm xuống.
Suốt đêm không nói chuyện.
Sáng sớm hôm sau, Minh Thù bị tiếng vó ngựa đánh thức.
Nàng mở mắt, liền thấy Hoài vương thúc ngựa rời đi, chỉ còn lại Diệp Tùng dẫn người chờ nàng ở một bên.
Minh Thù kéo tóc hai cái, ngáp ngủ đứng dậy.