“Điều động lực lượng mau đi tìm cô ấy đi! Lâu như vậy thì các người có nghĩ tính mạng cô ấy sẽ gặp nguy hiểm không?”
“Anh Phó xin bình tĩnh! Bọn họ làm việc rất có tổ chức, dấu vết cũng xoá rất sạch! Muốn tìm e rằng sẽ tốn nhiều thời gian!”
“Thời gian càng dài thì các người có dám chắc đảm bảo được mạng sống cho cô ấy không?”
Lucas đứng bên vội kéo lấy Phó Tử Sâm trước khi anh giận đến điên lên.
“Ngài Conal, người của chúng ta cũng đang tích cực tìm kiếm tung tích của cô Tống. Bây giờ ngài nổi giận cũng chẳng ích gì!”
Phó Tử Sâm ngã ra sau ghế, anh tự trách: “Lẽ ra lúc đó anh nên đưa em về trước! Lẽ ra, anh không nên để em một mình!”
Phó Tử Sâm đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, anh vội đứng dậy và đi ra ngoài. Lucas lo lắng đuổi theo phía sau anh. Cậu ta hỏi: “Ngài Conal, ngài đi đâu vậy?”
Anh không trả lời mà chỉ ngồi vào trong ôtô lái đi, Lucas còn chẳng kịp theo anh lên xe. Phó Tử Sâm lái xe đến trại tạm giam của Tần Hữu. Hắn vừa nghe có người đến thăm liền mừng rỡ, có lẽ là mẹ hắn.
Tần Hữu ngồi trong phòng đợi trước rồi Phó Tử Sâm mới xuất hiện. Hai người ngồi đối diện nhau cách một tấm kính.
Tần Hữu có vẻ không hài lòng khi thấy người xuất hiện là Phó Tử Sâm. Tuy hắn mặt nhăn mày nhó nhưng vẫn đồng ý ngồi lại nói chuyện với anh.
“Tống Cẩm Đan ở đâu? Cô ấy bị bắt cóc là do mày?” – Trong lời nói của Phó Tử Sâm ẩn chứa đầy sự tức giận.
Tần Hữu thì ngược lại, hắn không quá ngạc nhiên khi nghe thấy Tống Cẩm Đan mất tích. Hắn bật cười, cười vô cùng sảng khoái.
“Mất tích rồi sao? Ông ấy thật sự đã ra tay rồi! Mày cứ lo đợi vài ba ngày nữa nhận xác cô ta về đi!”
“Mày!” – Phó Tử Sâm tức muốn đấm nát tấm kính chỉ để đánh cho Tần Hữu một trận. Cảnh sát ngay lập tức tiến lên ngăn cản anh.
“Anh Phó, nếu anh còn kích động như vậy chúng tôi sẽ phải dừng buổi thăm phạm nhân này lại.”
Phó Tử Sâm từ từ bình tĩnh lại, anh ngồi xuống nhìn chằm chằm vào Tần Hữu.
“Ra giá đi!”
“Thả tao ra, tao không muốn ngồi tù!”
“Chỉ cần Tống Cẩm Đan bình an, mạng mày sẽ được giữ!”
Tần Hữu cười khinh bỉ: “Ai tin được! Nhìn cái dáng vẻ si tình của mày càng khiến tao tức cười!”
“Mạng mày tao sẽ giữ, nếu mày không nói tao vẫn có cách để tìm ra cô ấy! Còn mày… cứ chờ cái chết đi!”
Tần Hữu biết Phó Tử Sâm là người cứng mềm đều không ăn. Khi thấy anh bỏ đi, hắn mới gào lên qua lớp kính.
“Chờ chút! Tao sẽ nói!”
Tần Hữu nói rất nhỏ, ánh mắt hắn chứa đầy sự hoảng sợ.
“Ông ta không phải người mà mày dễ chọc đâu! Ở quanh đây đều đã có tai mắt của gã, chỉ cần mày điều động một lượng lớn cảnh sát thì Tống Cẩm Đan chắc chắn sẽ chết! Muốn cứu cô ta, mày chỉ có thể hành động một mình…”