Phương Văn Viễn: “…”
– — Được rồi, thấy em gái anh ta vẫn còn mồm miệng thấy ghét như vậy, anh ta biết cô ấy không sao rồi.
Đồng Tuyết Lục đứng dậy nói: “Cô nghỉ ngơi cho tử tế, chút nữa tôi lại tới thăm cô.”
Phương Tĩnh Viện háo hức nhìn cô: “Nhớ mang đồ ăn ngon tới nha.”
Đồng Tuyết Lục dở khóc dở cười, đi tới bên cạnh Phương Văn Viễn rồi nói: “Đồng chí Phương, tôi có vài chuyện muốn hỏi anh, anh có thể ra ngoài được không?”
Phương Văn Viễn lại ngơ ngác lần nữa, tiếp theo là tim đập loạn xạ: “Được.”
Đồng Tuyết Lục ra ngoài trước, chờ Phượng Văn Viễn ở khu vườn nhỏ bên ngoài. Phương Văn Viễn nhanh chóng đi ra.
Nắng xuân ấm áp chiếu vào gương mặt trắng trẻo của Đồng Tuyết Lục, gió xuân thối tung sợi tóc buông xuống trên trán cô, nốt ruồi đỏ tươi tắn dưới khóe mắt, quyến rũ khiến tim người ta đập thình thịch.
Lúc trước Phương Văn Viễn rất ghét nốt ruồi đỏ dưới khóe mắt cô, nhưng bây giờ anh lại thấy nốt ruồi đỏ rất đẹp.
Đồng Tuyết Lục nghe thấy tiếng bước chân thì quay đầu lại: “Đồng chí Phương, tôi có một vài chuyện muốn hỏi anh.”
Phương Văn Viễn ép mình không nhìn nốt ruồi đỏ ở khóe mắt cô nữa: “Cô nói đi.”
“Trong bữa cơm lần trước, Hướng Bành nói Đồng Chân Chân trở thành nữ “Lôi Phong sống”, anh có biết chuyện này không?”
Phương Văn Viễn còn tưởng cô định hỏi chuyện riêng của mình, không ngờ lại liên quan đến Đồng Chân Chân.
“Tôi biết, đó là bài báo của 2 ngày qua. Đồng Chân Chân đã cứu 2 mẹ con đuối nước trong trại cải tạo. Vì cứu người, cô ấy suýt bị cuốn vào dòng nước xoáy. Để cảm ơn cô ấy đã cứu sống 2 mẹ con nên họ tới tòa soạn tìm phóng viên để viết chuyện này.”
– — Đồng Chân Chân sẽ cứu người ư? Có đánh chết cô cũng không tin!
Đối với Đồng Tuyết Lục từ khi xuyên sách tới đây, thao tác này của Đồng Chân Chân đã quá quen thuộc.
– — Phần tử xấu từ trại cải tạo trở thành nữ Lôi Phong sống.
– — Chậc chậc, Đồng Chân Chân muốn dùng dư luận để rửa sạch tội cho bản thân.
Đặt giả thiết là, cho dù Đồng Chân Chân thật sự cứu người, làm sao một người bình thường lại nghĩ tới chuyện đến tòa soạn tìm phóng viên?
Cô dám vỗ ngực nói, từ việc cứu người tới chuyện đến tòa soạn tìm phóng viên, mọi thứ đều sắp xếp ổn thoả.
Nhưng Đồng Chân Chân đang ở trại cải tạo, với năng lực của mình thì không cách nào thao túng được nhiều chuyện như vậy, không biết phía sau là ai đang tiếp tay cho cô ta?
Phương Văn Viễn thấy cô một lúc lâu vẫn chưa lên tiếng, còn tưởng cô lo lắng khi Đồng Chân Chân ra ngoài sẽ làm khó cô: “Có phải cô lo lắng Đồng Chân Chân ra ngoài sẽ hối hận và trả thù cô không? Thật ra cô không cần phải lo lắng, tôi…”
Đồng Tuyết Lục lắc đầu: “Tôi không lo, tôi chỉ thấy lạ là làm sao đột nhiên cô ta lại trở thành “Lôi Phong sống”. Hướng gia, nhất là Hướng Bành cũng có chút kỳ lạ. Tốt hơn là anh nên đi điều tra người này.”
Phương Văn Viễn tỏ ra bối rối: “Cô nói lạ là chỉ về khía cạnh nào thế?”
Đồng Tuyết Lục dừng lại: “Tôi nghi ngờ tên họ Hướng đang cố ý tiếp cận Tĩnh Viện, tôi cũng nghi ngờ có thể anh ta không thích phụ nữ.”
Phương Văn Viễn càng thấy rối hơn, dấu chấm hỏi hiện đầy trên mặt.
Đồng Tuyết Lục phổ cập cho anh ta: “Anh có từng nghe người đồng tính thời cổ đại chưa? Tôi nghi ngờ tên họ Hướng đó là người đồng tính.”
Lúc thấy Hướng Bành không có tình cảm gì với Tĩnh Viện, cô cũng không nghĩ đến khía cạnh đồng tính này. Suy cho cùng, tình cảm của một số người tương đối thâm sâu hơn.
Nhưng sau khi nhìn thấy Phương Tĩnh Viện té nhào về phía mình, lúc đó vẻ mặt của anh ta giống như bị doạ một phen, giống như anh ta nhìn thấy thứ gì đó ghê tởm nên, vô tình đẩy cô ấy ra.
Lúc đó, từ góc đứng cô mới nhìn rõ mồn một biểu cảm của Hướng Bành. Khi đó cô chắc chắn Hướng Bành không chỉ không thích Phương Tĩnh Viện mà còn có thể là đồng tính luyến ái mắc chứng sợ phụ nữ.
Về chuyện anh ta tìm đến Phương Tĩnh Viện, có thể là do áp lực từ cha mẹ và xung quanh khiến anh ta phải tìm một người phụ nữ đế kết hôn. Ngoài ra, anh ta nghi ngờ anh ta tiếp cận Phương Tĩnh Viện cũng có liên quan đến mình.
Phương Văn Viễn: “…”
Đồng Tuyết Lục: “Anh là anh cả của Tĩnh Viện, chuyện này phiền anh đi điều tra vậy.”
Phương Văn Viễn hoàn hồn, nhanh chóng gật đầu: “Được, tôi sẽ đi điều tra.”
Đồng Tuyết Lục nói: “Tôi phải về rồi, em trai em gái tôi vẫn còn ở nhà.”
===
Sau khi đưa người đến bệnh viện, cô nhờ Ngụy Chí Quốc quay về, cô là một mình Thẩm Uyển Dung không trông xuể mấy đứa trẻ.
Phương Văn Viễn nhìn cô xoay người rời đi, trong lòng cảm thấy hoảng sợ không nói nên lời, đột nhiên anh ta hét lên một tiếng: “Đồng Tuyết Lục!”
Đồng Tuyết Lục quay đầu lại nhìn anh ta: “Sao vậy?”
Phương Văn Viễn nhìn vào đôi mắt hạnh đào mơ màng của cô, tim đập như sấm rền: “Cô… sao đột nhiên cô lại không thích tôi?”.
Khóe miệng Đồng Tuyết Lục giương lên: “Ai mà muốn mỗi ngày nhiệt tình bắt chuyện mà không được đáp lại chứ?”
Cô nói xong và quay lưng bước đi. Phương Văn Viễn nhìn bóng lưng duyên dáng của cô, trong lòng cảm thấy mất mát.
Anh ta cũng muốn hỏi nếu ban đầu anh ta không đối xử với cô như vậy, nếu anh ta nói mình đã hối hận, liệu anh có còn cơ hội không. Khi lời nói đã ở bên môi, anh ta lại không nói ra được chữ nào.
Đồng Tuyết Lục phớt lờ sự bối rối của Phương Văn Viễn.
Nói ra, Phương Văn Viễn là nam chính trong cuốn sách, có thể vì sự xuất hiện của cô đã tạo hiệu ứng cánh bướm.
Đồng Chân Chân và Phương Văn Viễn chưa gặp nhau, bây giờ xem ra càng không thể ở bên nhau rồi.
– — Cũng không biết ai đang giúp cho cô ta đây.
===
Về đến nhà, Đồng Miên Miên đã ngủ. Đồng Tuyết Lục nói mọi chuyện cho Ngụy gia nghe và bế Đồng Miên Miên về nhà.
Vết máu trong nhà đã được Đồng Gia Minh quét dọn sạch sẽ, Đồng Tuyết Lục khen 2 anh em vài câu.
Tới nửa đêm, Đồng Miên Miên từ trong mơ tỉnh dậy rồi bật khóc, còn phát sốt nhẹ. Đồng Tuyết Lục nhanh chóng đứng dậy cho cô bé uống thuốc hạ sốt, dỗ một hồi lâu thì Cục Bột Nhỏ mới lại chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Đồng Tuyết Lục đi làm với đôi mắt thâm quầng và thường xuyên ngáp. Lúc này Đồng gia ở Tổng cục Hậu cần tưng bừng vui nhộn, còn náo nhiệt hơn so với Tết Nguyên Đán.
Đồng Chân Chân được người ta túm tụm lại khi cô ta bước vào khu tập thể. Những người khác trong khu tập thể thấy Đồng Chân Chân quay về, họ lập tức nhiệt tình vậy quanh.
“Chân Chân về rồi à? Chân Chân, tôi đọc báo thấy chuyện cháu cứu người, cô đúng là dũng cảm.”
“Tôi cũng đọc rồi, tinh thần xả thân cứu người khác này của Chân Chân đúng là “Lôi Phong sống, cũng là niềm tự hào của Tổng cục Hậu cần chúng ta!”
“Chân Chân, lúc đó cô nghĩ như thế nào? Dòng nước xiết như vậy, lẽ nào cô không sợ ư?”
Đồng Chân Chân khiêm tốn cười nói: “Lúc đó tôi nhìn thấy 2 mẹ con nhà họ bị nước cuốn trôi, trong lòng tôi chỉ muốn cứu người thôi. Tôi không nghĩ đến những chuyện khác.”
Thật ra những lời này đều được báo chí đưa tin, nhưng mọi người vẫn hỏi đi hỏi lại, chỉ muốn nghe từ chính lời nói của Đồng Chân Chân thì mới hài lòng.
Đồng Chân Chân luôn tỏ ra rất khiêm tốn khi đối mặt với câu hỏi của mọi người, không có chút mất kiên nhẫn nào. Khi mọi người thấy cô ta như vậy, họ chợt có ấn tượng tốt hơn về cô ta.
“Chân Chân đúng là người xinh đẹp nhân hậu, tôi thấy Tổng cục Hậu cần của chúng ta nên khen ngợi Chân Chân vì hành động chính nghĩa và dũng cảm này.”
“Tôi đồng ý, chuyện vinh quang như vậy nên được tuyên truyền rộng rãi.”
“Thím Đồng, bà có một đứa con hiền lành như Chân Chân, bà đúng là có phúc đấy.”
Nghe mọi người nói vậy, mẹ Đồng vui mừng đến đỏ cả mặt: “Mọi người đừng khen con bé. Đây là chuyện con bé nên làm, từ nhỏ chúng tôi đã dạy con bé phải lấy việc giúp người khác làm niềm vui.”
Từ nhỏ? Có vài người bắt được lỗi trong lời nói, nhưng không ai dám trực tiếp nói ra trong hoàn cảnh như vậy. Mọi người vây quanh Đồng Chân Chân hỏi han một hồi lâu mới hài lòng rời đi.
===
Khi trở lại Đồng gia, Đồng Chân Chân lại bị đám đông vây quanh. Thái Xuân Lan tự tay rót cho Đồng Chân Chân một ly nước: “Chân Chân, bên ngoài đã nói nhiều về cô như vậy, chắc cô thấy khát đúng không? Mau uống chút nước đi.”
Trong lòng của Đồng Chân Chân tràn đầy tự hào, nhưng ngoài mặt lại lộ ra nụ cười khiêm tốn: “Cảm ơn chị dâu hai, tôi đúng là đang khát đây.”
Thái Xuân Lan thấy vậy, đắc chí liếc nhìn Trần Nguyệt Linh: “Vậy cô mau uống đi, uống xong thì chị dâu hai sẽ rót cho cô.”
Trần Nguyệt Linh đứng bên cạnh không có biểu hiện gì, mẹ Đồng thấy vậy thì không hài lòng: “Con còn đứng ngây ra đó làm gì? Con không thấy Chân Chân về rồi sao? Còn không mau tới nhà ăn mua thịt rau về?”
Trần Nguyệt Linh nói: “Mẹ, bây giờ vẫn chưa tới giờ nấu cơm.”
Mẹ Đồng còn muốn mắng, nhưng Đồng Chân Chân nói: “Mẹ, bây giờ con không đói, lát nữa để chị dâu cả mua là được.”
Trần Nguyệt Linh không ngờ Đồng Chân Chân sẽ giải vây cho mình, trong lòng cô ấy vô cùng ngạc nhiên.
Thái Xuân Lan thấy Đồng Chân Chân đối tốt với Trần Nguyệt Linh, cô ta bèn nịnh nọt: “Tục ngữ nói rất hay, người thế nào thì kết giao với loại người thế ấy. Ngưu Tầm ngưu, mã tầm mã. Ban đầu nếu không phải Tuyết Lục vu khống Chân Chân của chúng ta thì sao Chân Chân của chúng ta lại phải tới cái nơi như trại cải tạo chứ?”
Lời này vừa nói ra, cả phòng khách yên lặng vài giây.
Mẹ Đồng nhớ tới chuyện lần đó Đồng Tuyết Lục bị cướp túi, vẻ mặt xấu hổ nói: “Đang yên đang lành, sao con lại nhắc tới người đó?”,
Thái Xuân Lan bĩu môi nói: “Mẹ, con chỉ là giận quá thôi. Cô ta hại Chân Chân tới trại cải tạo, còn mình lại làm quản lý ở tiệm cơm ăn ngon uống thoả, nếu không phải Chân Chân tự mình phấn đấu, cả nhà chúng ta đều bị người ta xem là trò đùa rồi.”
Đáy mắt của Đồng Chân Chân loé lên một tia đố kỵ như nhúng phải chất độc nhưng ngoài mặt thì cô ta lại nói: “Chuyện đã qua thì cho qua đi, lúc đầu cũng là hiểu lầm thôi. Tôi đã không hận Tuyết Lục, sau này mọi người cũng đừng nhắc chuyện lúc trước nữa.”
Mọi người nghe xong câu này thì đều ngạc nhiên nhìn cô ta, cảm thấy Đồng Chân Chân hình như trở thành một con người khác vậy.
Thái Xuân Lan cổnt hận hỏi: “Cô thật sự không hận Đồng Tuyết Lục sao?”
Đồng Chân Chân lắc đầu: “Tôi vốn không hận cậu ấy, lúc đầu chỉ là tức giận mà thôi. Thật ra tôi và Tuyết Lục coi như cũng có duyên phận. Tôi vẫn muốn làm bạn tốt với cậu ấy.
Đám đông: “…”
===
Lúc trước Đồng Tuyết Lục muốn tìm bộ trưởng Lâm để nói về việc thành lập nhà máy, nhưng vì Đồng Chân Chân, cô chỉ có thể trì hoãn kế hoạch một lần nữa.
Bây giờ vẫn là kinh tế tập thể, nếu việc thành lập nhà máy làm không xong thì rất dễ bị gán cho là nhà tư bản.
Nếu không có Đồng Chân Chân, cô đã nắm chắc phần thắng. Bây giờ Đồng Chân Chân đã ra trước thời hạn, sau lưng vẫn còn có người giúp đỡ, cô nghĩ mình nên cẩn trọng vẫn hơn.
Bây giờ một số người trong khách sạn vẫn ngưỡng mộ và tôn kính người quản lý như cô, nhưng để củng cố lòng người, Đồng Tuyết Lục quyết định dùng tiền lãi kiếm được từ việc bán được mấy gói gia vị trong khoảng thời gian này để thưởng cho mọi người.
“Trước hết, 2 người đầu bếp đã không màng vất vả để tạo ra rất nhiều bữa ăn ngon mỗi ngày, là trụ cột của nhà hàng chúng ta. Hôm nay tôi muốn thưởng cho họ, mỗi người 20 tệ!”
Đầu bếp Mạnh và đầu bếp Lôi nghe có tiền thưởng, một người đổ ra, người còn lại phấn khích đến độ mặt đỏ bừng.
Hốc mắt của đầu bếp Lôi hơi đỏ: “Cảm ơn quản lý Đồng, sau này tôi sẽ cố gắng làm việc.”
Ban đầu, khi ông ta nghỉ việc ở quê nhà và đến Bắc Kinh, ông ta luôn phập phồng lo sợ, lo chuyện bị đồng chí mới bài xích, lo món ăn mình nấu sẽ không hợp khẩu vị của mọi người.
– — Ông ta thật sự không ngờ mình không chỉ được nhận mà còn có được tiền thưởng.
Đầu bếp Mạnh hoàn hồn, đôi tay run rẩy: “Tôi cũng vậy, tôi cũng vậy!”
– — Ông ấy đã làm đầu bếp nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên ông ấy nhận được tiền thưởng.
Đồng Tuyết Lục gật đầu, tiếp theo nhìn sang 3 nhân viên phục vụ: “Mạnh Thanh Thanh, Quách Xuân Ngọc và Ngô Lệ Châu, 3 người mỗi ngày đều dọn dẹp tiệm ăn sạch sẽ, hết lòng phục vụ mọi người, khiến tiệm ăn của chúng ta trở thành tiệm ăn có uy tín tốt nhất. Đây là công lao của 3 người, tôi muốn thưởng cho mỗi người 10 tệ.”
Đám người của Mạnh Thanh Thanh phấn khích đến đỏ mặt. Tuy tiền thưởng không nhiều bằng đầu bếp, nhưng 10 tệ có thể mua được rất nhiều thứ.
– — Đây là một khoản tiền thưởng thêm, giống như một chiếc bánh từ trên trời rơi xuống khiến mọi người đều vui vẻ.
Cuối cùng, Đồng Tuyết Lục nhìn Quách Vệ Bình và Tiểu Điền: “2 người rất chăm chỉ học nấu ăn với 2 người đầu bếp, thay phiên nhau đi chợ giúp tôi. Tôi muốn thưởng cho cả 2, mỗi người 7 tệ.”
Quách Vệ Bình vui mừng đến mức suýt khóc: “Cảm ơn quản lý Đồng, sau này em nhất định sẽ làm việc chăm chỉ, coi tiệm ăn như nhà của mình!”
Cho tới giờ, cậu ta vẫn chỉ là công nhân thời vụ, còn tưởng những giải thưởng như vậy chắc chắn không thuộc về mình, không ngờ quản lý Đồng lại không quên cậu ta.
Tiểu Điền cũng rất kích động, dù sao cậu ta cũng chỉ ở đây trong thời gian rất ngắn, bình thường ở tiệm ăn cũng nói rất ít, cũng không thu hút người khác.
Sau khi phát thưởng xong, Đồng Tuyết Lục nói: “Là một thành viên của tiệm ăn, tôi hy vọng mọi người có thể coi tiệm ăn như nhà của mình để yêu thương nó. Tiệm ăn của chúng ta ngày càng trở nên nổi tiếng, được nhiều người săn đón, chắc chắn sẽ có người ghen tị với chúng ta. Vì vậy, trong những ngày tới, chúng tôi càng phải thận trọng hơn.”
Khi mọi người thấy đột nhiên Đồng Tuyết Lục trở nên nghiêm túc, họ đều chưa kịp phản ứng.
Đồng Tuyết Lục: “Trước hết là khâu vệ sinh của chúng ta, phải đảm bảo an toàn vệ sinh. Đồ quá hạn hoặc đã hỏng thì nhất định không được để khách ăn. Chắc mọi người còn nhớ chuyện lần trước tại tiệm ăn đúng không?”
Đám đông đồng loạt gật đầu.
“Tôi hy vọng mọi người lấy đó làm gương. Còn nữa, nếu có người nghe ngóng chuyện của tiệm ăn chúng ta, tôi hy vọng mọi người có thể nói tôi biết. Nếu có người đưa tiền cho mọi người, kêu mọi người phá tiệm ăn hoặc làm chuyện tổn thương quản lý là tôi đây thì tôi cũng hy vọng mọi người nên nhớ tới Lưu Đông Xương trước đây, tuyệt đối đừng làm chuyện ngu ngốc như thế!”.
Đầu bếp Mạnh trừng mắt lên tiếng: “Quản lý Đồng yên tâm, đầu bếp Mạnh tôi đầu tiên xin thề, nếu tôi làm chuyện có lỗi với tiệm ăn hoặc có lỗi với quản lý Đồng thì cứ để tôi bị thiên lôi đánh!”
Thấy đầu bếp Mạnh thề thốt, những người khác nhanh chóng chen nhau xin thề.
Đồng Tuyết Lục không tin mấy thứ như lời thề, nhưng lúc này cô tỏ ra vô cùng cảm động: “Thấy mọi người đồng tâm như vậy, tôi cũng yên tâm. Mọi người đồng tâm hiệp lực, còn chuyện gì có thể quật ngã chúng ta đây?”
Quách Xuân Ngọc lớn tiếng nói: “Không có, không có bất cứ thứ gì có thể đánh ngã chúng ta!”
Những người khác cũng gào lên, dọa người đi ngang cửa tiệm ăn sợ một phen. Đồng Tuyết Lục hài lòng gật đầu, cảm thấy mình cũng có bản lĩnh đi bán hàng đa cấp.
===
Hôm đó sau khi Phương Văn Viễn chia tay với Đồng Tuyết Lục thì luôn điều tra chuyện của Hướng Bành. Sau đó, anh ta đúng là phát hiện ra một số manh mối.
Năm nay Hướng Bành 28 tuổi, nhưng trước đây chưa từng có đối tượng hẹn hò. Cũng không thể nói anh ta không có đối tượng hẹn hò. Trước đây từng hẹn 2 người, nhưng chưa tới nửa tháng thì chia tay. Khoảng thời gian ngắn như vậy cơ bản cũng không tính là có đối tượng, chỉ có thể coi là tìm hiểu lẫn nhau.
Điều kiện của Hướng gia không tệ, điều kiện cá nhân của Hướng Bành coi như cũng xuất sắc. Cho dù kén chọn đi nữa thì cũng không thể có chuyện không có đối tượng hẹn hò.
Hướng gia nói với bên ngoài là Hướng Bành tập trung làm việc, một lòng vì dân phục vụ nên mới làm trễ nãi chuyện cá nhân. Lúc trước, Phương Văn Viễn cũng từng nghe câu nói này, lúc đó anh ta cũng cảm thấy không có vấn đề gì. Nhưng bây giờ được Đồng Tuyết Lục nhắc nhở, anh ta càng cảm thấy có gì đó sai sai.
Anh ta âm thầm nghe ngóng khoảng thời gian này, cũng không tóm được bằng chứng Hướng Bành là người đồng tính. Anh ta cũng ngại khi đi khắp nơi nghe ngóng chuyện này, một khi truyền ra ngoài, anh ta rất dễ bị đối phương cắn ngược lại.
Hướng Bành có phải người đồng tính hay không thì vẫn chưa có bằng chứng, nhưng còn chuyện anh ta và Đồng Chân Chân có liên quan gì hay không thì Phương Văn Viễn cũng tra ra được một chút.
Lúc này, anh ta ngồi trong phòng khách của Đồng gia, nhìn Đồng Tuyết Lục rồi nói: “Hướng Bành là thư ký của phó Cục trưởng cục Giáo dục. Phó cục trưởng Ông có em họ làm bộ trưởng Bộ Tài vụ. Bộ trưởng Nghiêm của Bộ Tài vụ chính là nhân chứng của việc Đồng Chân Chân cứu người.”
Đồng Tuyết Lục chau mày: “Bộ trưởng Nghiêm? Ông ta mấy tuổi?”.
Phương Văn Viễn: “Khoảng 35-36 tuổi, cũng tính là người có bản, lĩnh, nhưng nghe nói tính tình khá là xốc nổi.”
Người làm chuyện lớn kỵ nhất là không vững tâm, đây cũng là nguyên nhân tại sao đối phương không thể thắng Tô Việt Thâm trong việc bầu làm phó chủ nhiệm của Ủy ban cách mạng.
Đồng Tuyết Lục nghĩ không ra tại sao đột nhiên Đồng Chân Chân lại dây vào nhân vật như vậy. Nhưng cô ta là người trùng sinh, bây giờ lại dính vào người có quyền thế, sau này cô càng phải cẩn thận mới được.
Đồng Tuyết Lục không nhờ Phương Văn Viễn tiếp tục điều tra nữa, dẫu sao chuyện, này liên đới quá nhiều. Bây giờ đối phương chưa có bước tiếp theo, tốt nhất là cô nên lấy tĩnh chế động.
Phương Văn Viễn rời khỏi Đồng gia nhưng cũng không về nhà ngay mà chạy đi ôm cây chờ thỏ. Khoảng thời gian này, anh ta nắm chắc thời gian sắp xếp của Hướng Bành, biết đối phương hôm nay sẽ tăng ca.
Đợi nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng anh ta đã thấy Hướng Bành ngân nga khúc ca đi ra. Trong lòng của Phương Văn Viễn ‘thịch’ một tiếng, lửa giận sôi trào.
– — Khoảng thời gian này Phương Tĩnh Viện thường hay đau đầu, tên cặn bã này lại sống thoải mái!
Phương Văn Viễn càng nghĩ càng tức, thấy đối phương đến gần, anh ta dùng sức ném viên gạch vụ trong tay sang đó.
– — Binh!
Hướng Bành không đề phòng nên bị ném trúng, anh ta bị dập đầu chảy máu. Anh ta hét toáng lên, những người khác tới xem thì Phương Văn Viễn đã bỏ chạy từ lâu.
Trán của Hướng Bành vỡ một lỗ thủng to, còn nghiêm trọng hơn cả Phương Tĩnh Viện, anh ta bị đưa vào bệnh viện khâu mười mấy mũi.
Bác sĩ nói miệng vết thương của anh ta quá lớn, sau này chắc chắn sẽ để lại sẹo, trừ việc này ra thì anh ta còn có chấn động não mức độ trung bình.
Đầu của Hướng Bành đau như muốn nứt ra, còn kèm theo triệu chứng nôn mửa. Anh ta không cách nào đi làm trong khoảng thời gian ngắn. Cục Giáo dục thấy anh ta thế này, bảo anh ta ở nhà nghỉ dưỡng tử tế, sau đó giao công việc của thư ký cho người khác.
Hướng gia nghi ngờ do Phương gia làm. Nhưng không có bằng chứng, cũng không có nhân chứng, họ cũng không thể làm gì được Phương gia.
Mẹ Hướng và cha Hướng lần lượt đổ bệnh, cả gia đình 3 người nhập viện đồng loạt.
===
Lưng của Ôn Như Quy đã đỡ 70 – 80%, anh ngồi thẳng cũng không có vấn đề gì, nhưng ngồi lâu thì có hơi đau.
Trưa nay Ôn Như Quy gọi điện cho Đồng Tuyết Lục. 2 người nói về một số chuyện diễn ra hàng ngày, anh hỏi chuyện mình quan tâm nhất.
“Chuyện cầu hôn… ông nội em nói thế nào?”.
Đồng Tuyết Lục: “Ông nội em nói em tự mình quyết định.”
Trái tim của Ôn Như Quy đập như sấm rền: “Vậy ý của em thì sao?”
Đồng Tuyết Lục: “Năm đó, Lưu Bị đã 3 lần đến mời Gia Cát Lượng xuất sự giúp mình. Anh nghĩ xem, em sống với anh cả đời, anh chỉ đưa ông nội Ôn tới hỏi em 1 tiếng, anh không thấy như vậy chẳng có chút lãng mạn gì, quá sơ sài hay sao?”
Ôn Như Quy chớp mắt: “Ý em muốn kêu anh 3 lần đến Đồng gia hả?”
Đồng Tuyết Lục bĩu môi: “Không cần phải 3 lần đến Đồng gia, nhưng em muốn có một buổi cầu hôn lãng mạn. Còn về chuyện làm sao mới gọi là lãng mạn thì tự anh phải nghĩ cho kỹ!”
Sau khi cúp máy, Ôn Như Quy nhíu chặt đôi lông mày.
– — Cầu hôn thế nào mới tính là lãng mạn đây?
Ôn Như Quy nghĩ cả ngày trời cũng không nghĩ ra, chuyện này còn khó hơn cả vật lý và làm thí nghiệm nữa.
===
Sau khi tan ca, anh mang thắc mắc đến hỏi Hoàng Khải Dân, ai ngờ lần này Hoàng Khải Dân cũng thấy khó.
Anh ta gãi đầu và nói: “Cầu hôn không phải chỉ cần một ký thịt heo sang nhà đối tượng nói muốn kết hôn là được hay sao? Còn phải cầu hôn thế nào ư?”.
Ban đầu anh ta cũng dạm ngõ đối tượng bằng cách mang một ký thịt heo sang nhà, cha mẹ 2 bên ngồi xuống bàn ngày lành tháng tốt kiểu kiểu vậy là tính dạm ngõ thành công.
– — Cần lãng mạn cái gì, thịt heo không thơm sao?
Ôn Như Quy: “…”.
||||| Truyện đề cử: Chiếu Áng Mây Trôi |||||
Bên này anh cũng chưa nghĩ ra cách cầu hôn lãng mạn, bên Chu Diễm đã nhận được giấy nghỉ phép về nhà dạm ngõ. Anh ta làm theo cách của Hoàng Khải Dân chỉ, mua một ký thịt heo mang sang nhà đối tượng đế dạm ngõ.
– — Khỏi phải nói, một phát ăn ngay.
Vương gia và Chu gia cảm thấy 2 người hẹn hò cũng đã được một thời gian, cũng nên kết hôn rồi. Bây giờ 2 nhà cũng có ý, thế là định xong chuyện kết hôn.
Chu Diễm vui vẻ cười toác miệng đến tận mang tai. Nhưng anh ta nghĩ tới chuyện chưa từng nắm tay đối tượng, trong lòng anh ta thấy ngứa ngáy, muốn nhân cơ hội này nắm tay cô ấy.
Vương Tiểu Vân biết 2 người sắp kết hôn, cô ấy cúi đầu và đỏ mặt. Chu Diễm ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài, sau đó hít một hơi thật sâu và duỗi tay ra…
Ngay lúc anh ta muốn nắm lấy tay của đối phương, bên ngoài lại có tiếng bước chân truyền đến: “Tiểu Vân, con hỏi xem Chu Diễm có muốn ở nhà ăn trưa không.”
Chu Diễm bị doạ một phen, dùng sức đánh một cái “chát” vào tay của Vương Tiểu Vân: “Con muỗi to thật ha!”
Cô ấy cũng hoảng hốt, mu bàn tay đồng thời đau râm ran. Cô ấy cúi đầu nhìn, xác muỗi đầu không thấy, chỉ thấy mu bàn tay của mình sưng đỏ tấy mà mắt thường cũng nhìn ra được.
Vương Tiểu Vân: “…”
Chu Diễm: “…”
2 người nhìn nhau, trong phòng yên lặng vài giây.
Chẳng mấy chốc trong phòng lại vang lên tiếng gào thét thê lương của Chu Diễm.
[HẾT CHƯƠNG 98]