Cố Lan San ngẩng đầu, thấy ánh mắt Thịnh Thế tối đen, sâu thẳm khiến Cố Lan San chỉ chớp mắt cũng biết anh định làm gì.
Theo bản năng, Cố Lan San trốn đi, nhưng tốc độ của Thịnh Thế nhanh hơn cô nhiều, vươn tay chặn cô lại, ép cô dựa lên vách đá.
Lưng Cố Lan San áp sát vào bức tường đá lạnh lẽo còn người Thịnh Thế nóng rực ép cô phía trước. Cảm giác vừa nóng vừa lạnh này khiến cô thấy bất an, mơ hồ hiểu được ý định của Thịnh Thế.
Cố Lan San chưa kịp hoàn hồn thì Thịnh Thế bắt đầu hành động.
Ở chỗ như vậy khiến Cố Lan San cảm thấy xấu hổ vô cùng. Thậm chí, cô cảm thấy dường như Thịnh Thế không coi cô là gì.
Cố Lan San siết chặt nắm tay khiến khớp xương trở nên trắng bệch. Rốt cuộc, anh nhục nhã cô còn chưa đủ sao? Rốt cuộc như thế nào mới gọi là đủ đây?
Cho đến giờ, cô đều vì tiền viện phí của em trai mới nhẫn nhịn đến mức này, nhưng hiện giờ…..