Nhưng nếu bây giờ mà cô nói mình không biết tên của cô ấy thì sẽ xấu hổ lắm ấy!!
Cô giáo Tiểu Đào áp dụng phương châm “chỉ cần tôi không thừa nhận thì bạn không thể nào phát hiện ra được”, nói: “Thật à? Thế thì có duyên thật đấy!”
Cảm ơn Douban!
Nhiều năm học theo như thế không hề thừa thãi gì! T.T!
Cô gái đi cùng cười thẹn thùng, đưa bao lì xì tinh xảo mà mình đã chuẩn bị sẵn ra: “Sao tôi có thể sánh với tiểu thiên kim được, bà chủ khen tôi quá rồi.”
Trong lòng nghĩ vậy thật.
Trong tên đều có một chữ “Chi”, trước mắt, bé con này mới là “Chi” ở nơi cao chân chính, còn cô ấy, cùng lắm thì chỉ là thấy người sang bắt quàng làm họ mà thôi.
Haiz.
Cũng không biết bố nuôi đại gia sẽ còn thấy mình mới mẻ được bao lâu.
Dựa vào đôi ba câu khách sáo của bà chủ giàu có nhà người ta mà tự xem mình là hành là lá, đây là một điều không nên.
Nhưng Minh Chi cũng thầm đánh giá Từ Thanh Đào, thầm nghĩ, cô dịu dàng hơn suy nghĩ của cô ấy rất nhiều, không giống với mấy bà chủ khác, không coi thường cô ấy.
Song song với đó, trong lòng cũng nghĩ rằng.
Oa, vợ của người anh em kỳ lạ của bố nuôi kim chủ đó, chẳng phải nói còn quản cả tiền tiêu vặt của người anh em của bố nuôi đại gia ư, nhìn dáng vẻ này chẳng thấy giống người có dáng vẻ hung hăng ấy gì cả.
Sau khi tiễn Tần Phong đi, Từ Thanh Đào xoa xoa mặt mình.
Trần Thời Dữ thành thạo dùng một ngón tay của mình chơi đùa với con, ngước mắt lên nhìn cô: “Sao thế?”
“Không sao.” Từ Thanh Đào mở miệng nói: “Chắc là, em cảm thấy hơi sai sai. Sao em cứ cảm thấy, hình như ánh mắt bạn gái Tần Phong nhìn em giống như kiểu “nghe danh đã lâu” vậy nhỉ?”
Trần Thời Dữ: “…”
Bình tĩnh nhìn sang chỗ khác.
Với Từ Thanh Đào: Thời Tiểu Dữ, dáng vẻ chột dạ của anh rõ lắm đấy nhé. jpg
Sau khi Tần Phong đi, tốp người tiếp theo đến ngắm bé con là bố mẹ, bạn bè của Trần Thời Dữ, tính ra thì, nhà họ Giang và họ cũng đã thân nhau qua mấy mấy đời.
Năm đó, khi Trần Thời Dữ phải vật lộn để sinh sống ở nước ngoài, cũng nhờ có bác Giang giấu tên âm thầm trợ giúp.
Đi cùng với bác Giang là con thứ hai nhà họ Giang, Giang Tuyết Bách.
Tuy ngày nào cũng có được “vinh hạnh” mặt đối mặt với khuôn mặt đẹp trai này của Trần Thời Dữ, Từ Thanh Đào cảm thấy, có lẽ mình đã miễn dịch trước trai đẹp rồi, nhưng khi nhìn thấy vị ảnh đế chân chính dựa vào mặt để kiếm cơm này, cô vẫn phải cảm thán một chút.
Đây không hẳn là lần gặp mặt đầu tiên giữa Từ Thanh Đào và anh ấy.
Lúc quay chương trình “Ngày đầu tiên sau khi kết hôn”, Giang Tuyết Bách đã “bị” mời đến, là một trong những ngôi sao trong nhóm quan sát.
Thế nên, lúc gặp thì Từ Thanh Đào lịch sự chào hỏi, gật gật đầu.
Ảnh đế ra tay hào phóng lắm, không hổ danh là “người mỗi ngày kiếm được ba triệu tệ trong giới giải trí”, sờ sờ thì thấy phong lì xì dày dặn vô cùng, cô giáo Tiểu Đào thầm cảm thán.
Đúng là quái vật mà, làm cái gì cũng có nhiều tiền hơn so với lao động tài chính!
Khéo là Tạ Sênh đến nhà cũ đúng lúc ấy.
Với tư cách là bạn thân của Từ Thanh Đào, mẹ nuôi được chỉ định duy nhất của bé con, lúc cô ấy đến, vừa thấy đây là bạn thân của bà chủ, quản gia cứ thế mà đẩy cửa phòng ra tiếp đón ngay, chẳng ngại ngần gì.
Vừa thấy trong phòng không chỉ có Từ Thanh Đào đang ở đó.
Mà còn có Trần Thời Dữ cùng với hai người đàn ông khác, bỗng nhiên cô ấy sững sờ.
Hơn nữa, không biết có phải là do mình cảm giác nhầm hay không.
Từ Thanh Đào cứ cảm thấy dáng vẻ của Tạ Sênh bây giờ không giống bình thường cho lắm, thời gian sững sờ có vẻ hơi lâu một chút.
Nghĩ lại thì.
Từ Thanh Đào chỉ có thể đưa ra một kết luận là, một phóng viên trong giới giải trí bỗng dưng nhìn thấy ảnh đế đỉnh lưu của giới ở trong phòng.
Nên DNA bị k.ích thích, bệnh nghề nghiệp tái phát mất rồi!
Hơn nữa, dù cô không hóng hớt chuyện trong giới giải trí thì cũng thừa biết, đến tận bây giờ rồi mà người trong giới giải trí vẫn chưa thể moi ra được bối cảnh đằng sau của Giang Tuyết Bách là gì.
May mà Tạ Sênh cũng đã nhanh chóng điều chỉnh lại, trở về bình thường.
Vô cùng hào phóng mà tặng một phong lì xì lớn cho con gái nuôi của mình, nhận phong lì xì của Tạ Sênh, Từ Thanh Đào phải gọi là vô cùng mặt dày, cô bổ sung thêm một câu: “Lần sau không cần phiền phức như vậy đâu, cứ chuyển thẳng vào Alipay của tớ là được rồi.”
Với cả, có phải là Giang Tuyết Bách đã ngây ngốc ở trong phòng hơi bị lâu rồi không!
Bác Giang cũng đã đi rồi mà sao người làm con như anh ấy vẫn chưa chịu đi thế hả!
Từ Thanh Đào lại nghĩ liên miên, Tạ Sênh thì chọc chọc con gái nuôi của mình: “Chi Chi, gọi tiếng mẹ nuôi nghe xem nào?”
Chi Chi phối hợp: “Di di! Di di!”
Tạ Sênh nghe thế thì vui vẻ: “Là mẹ nuôi, không phải là dì.”
Đứng thẳng người dậy, cô ấy chợt thấy Giang Tuyết Bách đứng cách mình quá gần, giật hết cả mình, thế là bật thốt lên: “Sao anh vẫn chưa đi thế?!”
Giang Tuyết Bách trông giống một đóa hoa lạnh lùng, lời mà anh ấy nói ra nghe cũng lạnh nhạt vô cùng: “Chẳng phải đang đợi em giới thiệu à?”
Đợi ai? Đợi tôi á?
Tạ Sênh tức giận đến choáng váng, trong lòng thầm nghĩ, không phải là giới thiệu với con gái nuôi của mình đấy chứ?
Dưới ánh mắt nghi ngờ của Từ Thanh Đào, Tạ Sênh ngại ngùng cúi gằm đầu xuống: “Có gì hay mà giới thiệu đâu, nào, Chi Chi, gọi anh trai đi.”
“Anh trai?” Giang Tuyết Bách lạnh nhạt nói: “Vai vế loạn hết lên rồi.”
Sau đó lại nói ra câu nói sốc đến tận óc, bình tĩnh mở miệng: “Chẳng phải anh nên là bố nuôi của con bé à?”
Cảm ơn anh, tất nhiên là không phải!
Anh trai à, anh đừng nói gì nữa, ánh mắt của Từ Thanh Đào nhìn tôi hơi là lạ rồi đó!!
Từ Thanh Đào còn chưa kịp thốt câu “Có chuyện gì thế?” ra khỏi miệng, thì…
Tạ Sênh đã nhanh chóng chào tạm biệt cô, nói rẳng có chuyện cần phải xử lý, sau đó kéo… Nói là kéo vậy thôi, chẳng thà nói là mạnh tay túm lấy Giang Tuyết Bách, kéo anh ấy đi ra khỏi phòng.
Tốc độ nhanh đến mức Từ Thanh Đào chưa kịp phản ứng lại.
Một giây sau, cô gửi tin nhắn WeChat cho Tạ Sênh: [?????] [Cậu với Giang Tuyết Bách có chuyện gì vậy hả???]
Có bị ngốc thì cũng hiểu được hàm ý trong câu nói vừa nãy của anh ấy mà??
Qua một lúc lâu, Tạ Sênh rầu rĩ đáp lại một câu:
[Kể ra thì rất dài] [Là một đoạn nghiệt duyên] [Châm thuốc. jpg]Đang định nói “Thế thì cậu nói tóm tắt lại đi”.
Thì chiếc điện thoại cô đang cầm trong tay đã bị Trần Thời Dữ rút lấy.
“Có nhiều lời phải nói đến vậy à?”
Từ Thanh Đào vừa quay đầu đã nhìn thấy Trần Thời Dữ cau mày: “Ở bên chồng mình mà em còn có thời gian đi nói chuyện với người khác?”
Từ Thanh Đào nghẹn họng: “Em nói chuyện với Tạ Sênh thì sao.”
Bây giờ giấm tung bay tứ tung, đến cả giấm của Tạ Sênh mà cũng muốn ăn chứ gì?
“Vậy à.” Trần Thời Dữ nói bằng giọng điệu mỉa mai: “Không phải là nghe ngóng về người đàn ông vừa nãy thông qua cô ấy à?”
Người đàn ông vừa nãy = Giang Tuyết Bách.
Từ Thanh Đào:?
Rốt cuộc là sao anh lại đi đến kết luận này được thế?
Nhưng chợt nhớ ra rằng, nếu mình tìm Tạ Sênh nói chuyện, hình như đúng là mình đang đi hóng hớt xem giữa cô ấy và Giang Tuyết Bách có chuyện gì.
Làm tròn lên, hình như cũng bằng với việc hóng hớt chuyện của Giang Tuyết Bách?
Thấy hơi hơi chột dạ.
Bỗng dưng Từ Thanh Đào không nói gì nữa.
Trần Thời Dữ thấy vậy, mùi giấm chua càng nồng nặc hơn: “Thật à? Từ Thanh Đào, em còn có lương tâm nữa hay không, kết hôn chưa được một năm nữa mà em bắt đầu muốn bỏ rơi anh rồi ư?”
Từ Thanh Đào: “.”
Trần Thời Dữ: “Đau lòng mất rồi.”
Từ Thanh Đào: “Thế phải làm sao?”
Trần Thời Dữ tiếp tục: “Không biết.”
Ngừng lại một chút, bình tĩnh đưa ra gợi ý: “Chắc là đang muốn vợ dỗ dành một chút, thế thì mới tốt lên được.”
Một giây sao, Từ Thanh Đào đã không nhịn nổi nữa, cô cười ra thành tiếng, sau đó nhào lên trên người anh.
Trần Thời Dữ thuận thế ôm lấy eo cô, Từ Thanh Đào giơ tay véo mặt anh: “Thời Tiểu Dữ, anh trẻ trâu thật đó!!”
“Ừ, đúng vậy, thế thì em phải dỗ dành anh, hiểu chưa?”
“Dỗ anh, dỗ anh!” Trong phòng không có người ngoài, Từ Thanh Đào nũng nịu không kiêng nể gì cả, “chụt” một cái lên trên môi anh, quệt một lớp son môi mỏng mỏng lên đôi môi anh.
Thử một chút à, rõ ràng là không thể đơn giản như thế được.
Trần Thời Dữ giữ lấy eo cô, ôm lấy cô vào trong lòng mình, và rồi trao cô nụ hôn sâu hơn.
Sau khi nụ hôn kết thúc, mặt Từ Thanh Đào đã hơi nóng nóng.
Trời ạ, phòng này còn chưa khóa nữa đó, bên ngoài có người qua kẻ lại mà Trần Thời Dữ cũng dám.
Vội vã nhìn vào gương dặm lại phấn.
Tô lại son môi vừa nãy bị Trần Thời Dữ ăn mất.
Cuối cùng đã đến thời gian bé con chọn đồ vật.
Trần Thời Dữ ôm bé con đến chiếc bàn dài túm đồ vật đã được chuẩn bị từ sáng sớm, không biết vì sao ở bên cạnh anh có một cậu nhóc khoảng chừng hai tuổi cứ nhìn chằm chằm vào Trần Thời Dữ, lời trẻ con thì không nên chấp làm gì: “Miệng của bố đỏ đỏ, bố cũng thoa son đỏ ạ?”
Bé trai nhìn mẹ mình, trong ấn tượng của cậu nhóc, chỉ có mẹ mới trang điểm, bố thì không biết trang điểm.
Mẹ của cậu nhóc nghe thế thì nhíu mày: “Thằng nhóc này, đây là chú Trần, không phải bố con.”
Trẻ con hai tuổi nên nhận thức cũng có hạn.
Chắc là nhóc đã gộp chung tất cả sinh vật giống đực ở trong tầm mắt mình lại, đều gọi là “bố”.
Người nói vô tâm, người nghe có ý.
Từ Thanh Đào suýt thì chết vì xấu hổ.
Vừa nãy chỉ quan tâm dặm lại phấn cho mình, cũng không chú ý đến tình hình của Trần Thời Dữ.
Nhìn vào thì thấy, đúng là so với lúc bình thường thì môi đỏ răng trắng hơn một chút. jpg
Trẻ con không hiểu, người lớn mà cũng không hiểu ư?
Bỗng nhiên, mấy người họ hàng thân thích và người lớn đều vờ như không có chuyện gì xảy ra, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Từ Thanh Đào: “…”
Cái này có khác gì việc “lạy ông tôi ở bụi này” đâu!!
Trái tim của cô giáo Tiểu Đào mệt mỏi quá!!
Bấy giờ, về cơ bản thì những người đứng bên cạnh bàn đều là họ hàng ruột thịt hoặc là những người lớn tuổi có quan hệ tốt với người lớn trong nhà, không có đối tác làm ăn gì cả.
Bởi vậy mà trẻ con ở bên cạnh bàn cũng rất nhiều.
Chắc đây là lần đầu nhìn thấy nhiều em bé nho nhỏ giống như mình, ánh mắt Chi Chi tò mò quan sát đánh giá xung quanh.
Các bạn nhỏ cũng vô cùng tò mò đánh giá Chi Chi.
Đặc biệt là cái bài túm đồ vật đặt làm riêng rộng rãi này.
Trên bàn bày la liệt các đồ vật, nhìn đến hoa hết cả mắt.
Bút mực, giấy thường được ngụ ý là sau này trưởng thành sẽ đọc sách, viết chữ.
Cũng có cả thước kẻ, bàn tính, đồng xu, ngụ ý là sau này sẽ giống bố, biết cách kiếm tiền.
Bột màu đại diện cho nghệ sĩ, cầu lông và bóng bàn đại diện cho vận động viên.
Còn có đôi giày múa tinh xảo nhỏ nhắn, biểu thị cho nhảy múa.
Tất cả những đồ vật Từ Thanh Đào nghĩ đến lúc đó đều bày hết trên bàn.
Đảm bảo cung cấp cho bé con nhiều lựa chọn hơn.
Nói thì là nói vậy, nhưng khi đến bước này, Từ Thanh Đào vẫn thấy hơi căng thẳng.
Trước mắt, bé con vừa được sinh ra cách đây trăm ngày chỉ biết được hai kỹ năng, một là “Chi Chi lật người”, một là “Chi Chi bò lăn! (tầm gần phía trước khoảng 5 xăng-ti-mét)”, bởi vậy, để bé con bò ở trên bàn là không thực tế.
Thế là quyết định để cho Trần Thời Dữ ôm bé, sau đó Từ Thanh Đào lấy hết đồ chơi ở trên bàn, cầm từng cái, từng cái một lên và đưa đến trước mặt bé con.
Nhìn xem bé con có hứng thú với món đồ chơi nào nhất.
Chỉ là, bút mực và giấy đều đã thử hết rồi, thậm chí, họ đã thử hết hơn chục món đồ chơi, vậy mà tất cả đều không thể thu hút được sự chú ý của Chi Chi, trong đầu Từ Thành Đào xuất hiện một hàng dấu chấm hỏi.
Có phải con gái nhà cô hơi bị lạnh lùng rồi không, sao cái gì cũng không thích vậy?
Bà nội và ông nội cũng hơi nghi hoặc, thế là bà chen vào trận, dùng đủ các loại đồ chơi hòng thu hút sự chú ý của bé con.
Kết quả là, những gì diễn ra ngay sau đó khiến cho tất cả mọi người không thể nào ngờ đến, bé con nằm ở trong lòng Trần Thời Dữ bỗng đạp mạnh một cái, miệng thì phát ra âm thanh “ê a, ê a” khoa chân múa tay như đang muốn biểu đạt một điều gì đó.
Trần Thời Dữ nhíu mày, thuận theo tầm mắt của con gái mình mà nhìn qua.
Nhìn vào bé trai vừa nãy đã mở miệng hỏi đó.
Anh ngồi xổm xuống, để mình với bé trai kia có cùng tầm nhìn.
Cuối cùng thì bé con cũng tỏ vẻ như thể là mình rất vừa lòng, dưới ánh mắt của tất cả mọi người, bé vươn cánh tay nhỏ mập mạp ra, túm lấy áo của bé trai, sau đó vui vẻ vẫy tay: “Ừm da!”
Con! Muốn! Người! Này! Này!
Trần Thời Dữ: “…”
Từ Thanh Đào: “…”
Bé trai hai tuổi ngây ngốc: “…?”
Từ Thanh Đào bừng tỉnh sau những phút giây kinh ngạc.
Trong lòng cô thì lại không chỉ có vậy, con gái cô giống sói đến vậy ư, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, mạnh mẽ cướp… đàn ông?
Từ Thanh Đào hy vọng là cảm giác của mình đã sai, cô cầm đồng tiền lên và đặt ở trước mặt Chi Chi, sau đó lắc lắc: “Chi Chi, có muốn cái mẹ đang cầm này không?”
Bé con “ê a, ê a” vui vẻ, sau đó dùng bàn tay rảnh rỗi còn lại để túm lấy đồng tiền trong tay Từ Thanh Đào, một giây sau, bé dùng đồng tiền trong tay mình đập thẳng vào mặt của bé trai một cái thật mạnh.
“Ừm da!”
Người phiên dịch hoàng gia bố Trần Thời Dữ đã “get” được ý con gái muốn nói.
“Ừm da”= “Cho anh”.
Bé con là cao thủ uống sữa, được nuôi nấng thành dáng vẻ mập mạp bụ bẫm, sức lực ở tay cũng khá mạnh.
Một cái đánh “trời giáng” này khiến cho bé trai choáng váng, nhóc thấy, cái cô công chúa điện hạ này không muốn cho nhóc đồng xu, mà chỉ muốn! Dùng sức! Đánh nhóc! Một phát mà thôi!!!
Bé con này giỏi lắm.
Hai năm cuộc đời ngắn ngủi chưa từng phải chịu đựng nỗi tủi thân nào lớn như vậy.
Bỗng nhiên.
Hiện trường tiệc trăm ngày vang lên tiếng khóc.
Bé con không hề cảm nhận được, thậm chí là bé còn cảm thấy vô cùng vui vẻ, cứ vẫy vẫy tay “ừm da, ừm da”.
Không ai ngờ được cảnh tượng này sẽ diễn ra, đám trẻ con khóc nháo, còn người lớn thì dở khóc dở cười.
Mẹ của bé trai vội ôm con nhà mình lên dỗ dành, cười miễn cưỡng: “Được rồi được rồi, em gái thích con nên mới cho con đồ chơi đó, đàn ông đàn ang, con khóc cái gì thế?”
Bé trai điên cuồng khóc tiếp: Hu hu hu hu hu oa oa oa oa…”
Trước bàn lại náo nhiệt lên bởi trận náo nhiệt này.
Từ Thanh Đào vội xin lỗi con nhà người ta thay cho bé con nhà mình, nhưng người lớn lại không hề để tâm đến chuyện này, còn cảm thấy đám trẻ con ầm ĩ như thế thật đáng yêu.
Thậm chí còn có người còn trêu chọc: “Thanh Đào, tôi nói này, nếu Chi Chi đã thích thằng bé nhà họ Nghiêm đến thế thì hai bên kết thông gia với nhau luôn đi!”
Còn người nhà cậu nhóc thì khom lưng xoa đầu cậu nhóc, trêu chọc: “Nhóc này, chúng ta gả em gái làm vợ con nhé, con thấy thế nào?”
Cậu nhóc nhà họ Nghiêm được một phe. tuyệt vọng.
Cậu nhóc còn chưa đến ba tuổi nên nghe không hiểu “kết thông gia” là có ý gì, nhưng cũng mơ hồ hiểu được từ “vợ” có nghĩa là gì, đó chính là mối quan hệ giống như bố và mẹ ở cùng nhau.
Nhưng mà, nhưng mà, ở trong lòng nhóc, vợ là một người rất dịu dàng, lương thiện, chứ có giống cái người hung hăng đánh người này đâu QvQ!!
Nếu như bé con làm vợ của nhóc thật, thì bằng mắt thường cũng có thể được rằng, chắc chắn tương lai của mình sẽ vô cùng thê thảm!!
Nhóc có chết cũng không muốn lấy bé gái hung dữ như này làm vợ đâu QvQ!!
Trong tiếng cười nói vui vẻ rộn ràng, hiển nhiên là tiếng khóc như xé ruột xé gan của nhóc nghe càng thê thảm hơn.
Bé con như đã ý thức được điều gì đó, nghi hoặc cúi đầu: “Ừm da?”
Chi Chi tuy vẫn còn nhỏ nhưng bé vô cùng thông minh.
Bé biết, lúc bé khóc thì mẹ cũng sẽ xoa xoa đầu bé, thổi thổi cho bé.
Năng lực học tập của bé vô cùng mạnh, tuy rằng không biết vì sao anh trai nhỏ lại khóc.
Nhưng vẫn vung vẩy tay nhỏ, vỗ vỗ đầu anh trai.
Đối với bé con mà nói, Chi Chi đang vỗ vỗ an ủi.
Nhưng với cậu nhóc nhà họ Nghiêm mà nói, đây là bé con đang dùng sức đánh lên đầu cậu! Ba! Cái! Liền!
Luật phát có còn tồn tại nữa hay không QvQ!
Lửa giận trong cậu nhóc nhà họ Nghiêm ngày càng lớn.
Nhưng một giây sau, bé con đột nhiên chu môi lên, hương mặt tròn tròn nhỏ nhỏ và vô cùng xinh đẹp dán sát lại gần nhóc, thổi phù phù lên chỗ đau của nhóc.
Trong miệng còn phát ra âm thanh: “Hu hưm… hu hu hưm…”
Cậu nhóc nhà họ Nghiêm ngừng khóc: “.”
Nước mắt lưng tròng nhìn em gái này, xinh đẹp giống cô tiên – cô tiên mà nhóc chỉ có thể nhìn thấy ở trên phim.
Hít hít nước mũi.
Nhớ đến lời trêu đùa vừa nãy của bố mình.
Ngượng nghịu nghĩ thầm trong lòng: Hình như, hình như lấy em ấy làm vợ cũng được.