Chử Thư Mặc vừa nghĩ vừa nghiêng đầu sang bên cạnh, chăm chú nhìn người đàn ông đanh tập trung đọc tài liệu cách mình không xa.
Hắn hình như rất tín nhiệm mình, nhưng loại tín nhiệm này cảm giác có chút xa cách. Chử Thư Mặc không rõ ràng tâm tình của mình là gì, trong khoảng thời gian này, Ngu Uyên cực kỳ cưng chiều, dung túng đối với anh, bao gồm cả hành động hôn môi, nhìn thì cảm thấy thân mật, nhưng Chử Thư Mặc vẫn cảm thấy có gì đó là lạ.
Giai đoạn này xảy ra nhiều chuyện, anh chưa có biện pháp đi xác nhận, cho dù Ngu Uyên vẫn luôn ở bên cạnh anh.
Ngu Uyên đúng lúc quay đầu, nhìn thấy biểu cảm này của Chử Thư Mặc. Nhìn anh có vẻ rất rối rắm, lại có chút bất an, lại không tìm được việc để làm, mọi người rất dễ bị suy sụp trong khoảng thời gian này, chưa kể Chử Thư Mặc đã tự trách rất nhiều lần vì cảm thấy bản thân quá vô dụng.
Thiếu niên ngồi ngoan bên cạnh hắn, đôi mắt xinh đẹp rũ xuống, hàng mi dài run nhẹ không che dấu được thất vọng và khổ sở.
Hình như cảm thấy được ánh mắt hắn, lúc Chử Thư Mặc ngẩng đầu lên vẫn còn mang theo biểu cảm luống cuống, Ngu Uyên ôm anh vào lòng.
Đây là lần đầu tiên Chử Thư Mặc không phản kháng, ngoan ngoãn dựa vào lồng ngực hắn, nhắm hai mắt. Mãi cho đến khi Ngu Uyên hạ xuống một nụ hôn trên trán anh, ôm anh thêm một lúc nữa mới thả người ra.
……Đây chính là sự bất thường.
Chử Thư Mặc nghĩ.
Những cái ôm và nụ hôn của Ngu Uyên đều mang một cảm giác chở che, có lẽ là vì xót xa, hoặc là thương cảm. Nhìn chung, chỉ vĩnh viễn dừng trên trán…..đây không phải là điều anh muốn, thậm chí khác xa.
Anh biết rõ rằng hiện tại không phải thời điểm rối rắm những việc này, vì vậy Chử Thư Mặc vẫn cười rất tươi khi hắn nhìn sang.
Ngu Uyên thấy vậy, lập tức nhận ra có điều không thích hợp. Hắn nhíu mày, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng không ngờ lại bị Seven cắt ngang: “Cần ít nhất sáu tiếng đồng hồ để giải mã con chip này.”
“Sáu tiếng?” Ngu Uyên lặp lại, ngay khi hắn vừa dứt lời, một thiết bị liên lạc liên kết với quang não của hắn kêu lên liên tục. Hắn cúi đầu nhìn, người liên lạc là A Trạch, hắn làm động tác chờ, sau đó đi đến một góc sáng sủa, mở máy.
“Cậu có thể đoán được đại khái thứ bên trong là gì không?” Ngu Uyên đi rồi, Chử Thư Mặc mới miệng hỏi.
Nhưng lời vừa dứt, chính Chử Thư Mặc cũng cảm thấy hỏi điều này chẳng có ý nghĩa nào cả. Seven lắc đầu, cào cào tóc hai lần.
“Ông nội ít khi nói cho tôi biết những việc này. Ngay cả chuyện địa đạo cũng là bất đắc dĩ ông mới kể cho tôi nghe.” Tay Seven lướt nhanh trên bàn phím, còn dùng thanh âm máy móc của mình trả lời Chử Thư Mặc: “Ông nội hy vọng tôi không tham dự vào trong những rắc rối này.”
Chử Thư Mặc ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của Seven, mở miệng muốn nói gì đó, nhưng một hồi lâu lại chẳng biết nói gì, đành nhắm mắt lại.
>>>>>
“Phi thuyền bị cướp?” Ngu Uyên đi tới một góc sáng sủa, nhìn A Trạch bên kia đầu dây, cau mày.
“Đúng vậy.” A Trạch vừa tình táo, nhận được tin tức, lập tức liên lạc với sếp tổng để báo cáo tình huống. Khuôn mặt anh ta tái nhợt, nhưng lại rất nghiêm túc trong công việc: “Chính là nhóm Noelle bị hủy tư cách thi cùng với số Noelle bị loại hoặc tự nguyện bỏ cuộc trong hai vòng thi. Phi thuyền ngày hôm qua đã cất cánh, đến đêm thì mất liên lạc.”
“Bây giờ đã là….” Ngu Uyên nói xong, nhìn thời gian hiện lên trên màn hình: “ ….đã là chạng vạng. Phi thuyền mất tích đêm qua, sao giờ mới có tin tức?”
Biểu cảm A Trạch có gì đó khó nói: “Sau khi Học viện xảy ra chuyện không may, Brownie nhiều lần muốn tiếp quản căn cứ Andrew…..May mắn rằng Đại sư Maca vẫn đối phó được với gã, hơn nữa thiết bị liên lạc có khả năng gặp phải vấn đề gì đó. Nhưng tình huống quá phức tạp, không thể lập tức phát hiện ra, cho đến hiện tại….”
“Được rồi, vẫn không có tin tức gì ư?” Ngu Uyên cắt ngang lời A Trạch, hỏi tiếp.
“Chúng ta biết tin tức, là vì đối phương chủ động liên hệ với chúng ta.” A Trạch nói tới đây, sắc mặt xanh lét, sau đó lại trở nên cổ quái, tựa hồ những lời tiếp theo phải lấy hết dũng khí mới nói ra được: “Sau đó bọn họ ra điều kiện với chúng ta.”
“Cái gì?” Ngu Uyên nhíu mày.
Điều kiện?
Nhìn A Trạch biến hóa sắc mặt, dự cảm xấu trong lòng Ngu Uyên ngày càng nhiều.
Tựa như xác minh ý nghĩ của hắn, A Trạch hít sâu nhiều lần mới gian nan nói.
