“?!”.
“Đ-Đợi đã, em đùa thôi mà”.
Phó Viễn Xuyên lấy ra chiếc nhẫn đã chuẩn bị từ lâu, “Nhưng anh nghiêm túc”.
Trong hộp là một chiếc nhẫn trơn đính kim cương đang nằm yên.
Quân Thanh Dư ngẩn ngơ một lúc, có hơi không theo kịp tốc độ của Phó Viễn Xuyên, “Anh mua lúc nào thế?”.
“Anh chuẩn bị từ trước rồi”. Phó Viễn Xuyên nắm lấy tay cá nhỏ, từ tốn đeo nhẫn vào tay cậu.
Bàn tay cá nhỏ mềm dẻo, ngón tay thon dài trắng trẻo, đeo thêm chiếc nhẫn bạc trông càng thêm xinh đẹp. Kim cương không to, chỉ là điểm xuyết vào, chế tác cũng rất tinh xảo. To quá sẽ vướng víu, cũng không hợp với cá nhỏ, như này thôi là vừa đủ.
Phó Viễn Xuyên khẽ hôn lên ngón tay cậu, hỏi: “Em thích chứ?”.
“Em thích lắm”. Quân Thanh Dư nhớ lại mình trước đây. Vì công việc nên đeo nhẫn hay đồng hồ gì đó rất dễ làm hỏng việc, hơi bất cẩn còn có thể sẽ mất mạng, vậy nên cậu chẳng mấy để ý những món đồ không thực dụng này. Nhưng từ sau khi trở thành người cá, hình như Phó Viễn Xuyên vẫn luôn chuẩn bị cho cậu những món đồ trang trí nho nhỏ này.
Phó Viễn Xuyên cất hộp đi rồi lại lấy ra một cái hộp nhẫn màu đen khác, đặt vào tay Quân Thanh Dư. Quân Thanh Dư mở ra xem, đây là một chiếc nhẫn trơn không khác mấy với cái của cậu, nhưng điểm xuyết không phải kim cương mà là một viên ngọc trai.
“Không phải nhẫn đôi sao?”, Quân Thanh Dư tưởng nhẫn đôi sẽ không khác nhau là bao, “Sao lại dùng ngọc trai?”.
“Trông quen không?”.
“…?”.
Quân Thanh Dư không thấy quen, nhưng Phó Viễn Xuyên đã hỏi thế, vậy thì…
Cậu lấy chiếc nhẫn ra, ngón tay quét qua phần ngọc trai lộ ra, lập tức cảm nhận được một chút linh khí.
Quân Thanh Dư: “…”.
Gương mặt Quân Thanh Dư ửng đỏ, cậu cầm nhẫn, trong lúc nhất thời không biết phải nói gì, “Cái này… anh đặt làm à?”.
“Anh tự làm”. Phó Viễn Xuyên nắm lấy tay Quân Thanh Dư, “Thứ quan trọng thế này sao anh giao cho người khác được chứ”. Chưa nói đến việc ý nghĩa của nhẫn đôi vô cùng trọng đại, chỉ riêng việc đây là ngọc trai của cá nhỏ thôi anh sẽ không để ai khác đụng vào.
Đôi mắt Quân Thanh Dư cong cong, cậu đeo nhẫn vào ngón vô danh của Phó Viễn Xuyên, “Xong rồi”.
Hai người đan tay vào nhau, nhẫn đôi gần như cùng một kiểu dáng trông vô cùng nịnh mắt.
Phó Viễn Xuyên bế cá nhỏ lên rồi ngồi xuống ghế. Quân Thanh Dư dựa vào lòng anh, hai mắt không dời cặp nhẫn, cậu hỏi: “Hồi trước anh từng làm đồ thủ công rồi à?”. Dù trông chỉ là nhẫn trơn đơn giản, nhưng mỗi chi tiết đều không giống như chỉ đánh bóng đơn giản là có thể làm ra được.
“Không, anh mới học thôi”. Phó Viễn Xuyên hiếm khi đụng đến mấy thứ này, mua còn không mua thì tất nhiên không thể có chuyện anh biết làm được. Nhưng vì cá nhỏ nên anh mới cố ý học cách làm.
Không chỉ nhẫn đôi mà còn ít thứ khác nữa, Phó Viễn Xuyên nói: “Anh còn làm mấy thứ khác, về rồi cho em xem”.
Quân Thanh Dư cười ôm chầm lấy cổ anh, “Được!”.
Trước giờ chiến hạm đều sẽ dừng lại trên nóc tòa nhà văn phòng, nhưng lần này chiến hạm lại dừng thẳng tại điểm dừng trong hoàng cung Đế Quốc.
Cầu thang được mở ra, Thi Khải Tân dẫn đầu đoàn thượng tướng đi ra trước, đứng ở hai bên cầu thang. Phó Viễn Xuyên và Quân Thanh Dư người trước người sau cùng đi xuống. Cùng lúc đó mọi người cũng đồng loạt giơ tay chào. Dù Phó Viễn Xuyên đi đằng trước nhưng từ đầu đến cuối anh vẫn luôn giơ tay đỡ lấy Quân Thanh Dư.
Quân đội Đế Quốc đứng thẳng hai bên, chặn trước đám quý tộc. Đám quý tộc vốn định quan sát bên trong, lúc nhìn thấy Phó Viễn Xuyên thì vội vàng tém lại, nghiêm túc đứng tại chỗ giơ tay chào, miệng ngậm lại thật chặt.
Mấy vị nguyên soái ở lại hành tinh chủ phòng thủ cũng đồng loạt giơ tay chào.
“Cung chúc bệ hạ, điện hạ thắng lợi trở về”. Có nguyên soái mở lời, lúc này đám quý tộc mới giống như nhận được lệnh đặc xá, đồng loạt mở miệng chúc mừng.
Con đường hướng thẳng về hoàng cung, Quân Thanh Dư tạm thời chưa muốn vào đó, cậu nắm tay Phó Viễn Xuyên kéo nhẹ. Phó Viễn Xuyên nắm chặt tay cậu, ngón tay khẽ cọ vào lòng bàn tay. Cảm giác ngưa ngứa, Quân Thanh Dư cuộn ngón tay lại.
Càng tiến về đằng trước thì tiếng chúc mừng càng nhỏ, Quân Thanh Dư hơi suy nghĩ rồi khẽ nói: “Giờ mình đi đâu?”.
Phó Viễn Xuyên đáp: “Về nhà”.
“Là hoàng cung sao?”, Quân Thanh Dư nhìn cổng hoàng cung ngay trước mặt, không muốn vào trong cho lắm. Nếu không vì đám quý tộc với mấy vị nguyên soái đến đón thì có khi bọn họ xuống chiến hạm là về thẳng nhà luôn rồi.
“Không, nhà mình”.
“Hưm?”.
Cổng hoàng cung mở rộng, xe huyền phù đỗ ngay chính giữa. Thi Khải Tân ở lại đối phó với đám quý tộc và các vị nguyên soái, Phó Viễn Xuyên ngồi vào xe, ôm lấy cá nhỏ rồi chầm chậm lái về biệt thự.
Về đến nhà, nhìn thấy bài trí quen thuộc, Quân Thanh Dư vẫn chưa phản ứng lại kịp. Mãi đến khi ngồi xuống rồi cậu mới đột nhiên có cảm giác, hóa ra tất cả đã kết thúc.
Phó Viễn Xuyên từ phòng bếp đi ra, trên tay anh cầm theo hai cốc nước ép, một cốc còn có thêm kem bên trên, “Vui lắm sao?”.
“Có à?”. Quân Thanh Dư hơi suy tư, đúng là cậu rất vui. Mọi chuyện đều tiến triển trong tầm kiểm soát, đều theo chiều hướng tốt đẹp.
Quân Thanh Dư uống một ngụm nước ép. Phần kem dính lấy nước ép tan chảy khá nhanh, tạo thành một lớp mỏng bên trên nước ép, khi uống khó tránh khỏi bị dính một vòng kem trên môi.
Phó Viễn Xuyên vừa ngồi xuống thì Quân Thanh Dư đã nghiêng đầu hôn anh một cái, chia một nửa bộ râu kem cho anh. Lúc tách ra Phó Viễn Xuyên chỉ yên lặng mà nhìn cậu.
Quân Thanh Dư cười tít mắt định cắp đít chạy thì Phó Viễn Xuyên đã duỗi tay giữ lấy eo cậu rồi kéo cả người ngồi lên chân mình.
“Ấy…”, Quân Thanh Dư vội giữ chặt cốc nước ép trong tay, “Nước ép– Cẩn thận… đừng làm đổ”.
Phó Viễn Xuyên cầm cốc nước ép của cậu uống một ngụm. Quân Thanh Dư chớp mắt nhìn anh, “Kia… Ưm?!”.
Không để cậu nói xong thì Phó Viễn Xuyên đã áp sát tới mang theo nụ hôn mạnh mẽ không cho phép từ chối.
Một cốc nước ép chẳng mấy chốc đã thấy đáy. Quân Thanh Dư mím môi, hơi dính. Nhìn Phó Viễn Xuyên không có phản ứng gì, cậu khẽ ho một tiếng rồi nhào đến cắn anh, giọng nói lèm nhèm: “Anh hôn mạnh quá đấy”.
“Vậy lần sau anh sẽ nhẹ nhàng hơn”.
Phó Viễn Xuyên ở phòng khách chơi cùng cá nhỏ một hồi rồi đứng lên vào bếp nấu cơm. Hiện giờ không còn bên nào dòm ngó, có thể thoải mái sử dụng người máy thông minh, nhưng có lẽ do đã quen tự mình làm rồi nên Phó Viễn Xuyên không quá muốn mua thêm người máy giúp việc.
Hơn nữa anh cũng thích được ở riêng với cá nhỏ trong nhà, dù cho người máy giúp việc không phải người, ở trong nhà cũng chẳng thừa, có mấy người máy giúp dọn dẹp vệ sinh là đủ đi chăng nữa. Đơn giản là không muốn mua. Mà anh và cá nhỏ cũng đều biết nấu ăn cả.
Thực phẩm trong tủ lạnh đều là đồ tươi mới, Quân Thanh Dư lấy một quả cà chua trông ngon lành rồi cắn một miếng. Hương vị ngon hơn trước đây, nhưng vẫn không bằng đồ trong không gian.
Quân Thanh Dư cầm cà chua đút cho Phó Viễn Xuyên, hỏi anh: “Rau quả đã được đưa vào tiêu dùng bình dân rồi sao?”.
“Ừ”.
Sản lượng rau quả có hạn, dù đưa vào tiêu dùng bình dân thì giá cũng không rẻ. Đối với dân thường mà nói, mua một quả cà chua tươi cũng mất cả tháng lương, quá xa xỉ. So với lúc trước cũng chẳng khác là bao.
Phó Viễn Xuyên lúc trước tự bỏ công sức ra để trồng thêm rau quả, sản lượng trên toàn hành tinh không hề ít, cộng lẫn với rau quả vốn có của Đế Quốc, sản lượng nhiều lên, giá cũng thấp đi một chút. Dù không thể nói là giá bình dân nhưng ít nhất cũng không cần tiêu hết cả tháng lương. Ngoài ra còn có khác biệt về hương vị, ngon và không ngon, giá được chia từ thấp đến cao, vậy nên sẽ không có xung đột về giá cả.
Quân Thanh Dư chỉ ăn một miếng cà chua rồi thôi, cậu quay sang dán lấy sau lưng Phó Viễn Xuyên đút cho anh ăn.
Biết cá nhỏ đã ăn quen rau quả trong không gian rồi, chất lượng rau quả thời đại này có tốt hơn nữa cũng không so được với rau quả dùng nước suối trong không gian. Phó Viễn Xuyên ăn nốt quả cà chua, anh cắt một miếng thịt bò đút cho cá nhỏ, “Em lấy cá trong tủ lạnh ra đi”.
Quân Thanh Dư cắn miếng thịt, ngẩng đầu lên, “Phí lao động”.
Phó Viễn Xuyên lật miếng thịt bò rồi nghiêng đầu hôn cậu hai cái, “Lấy hai con”.
“Ưm”.
Cá cất ở ngăn dưới cùng, đều đã được xử lí sạch sẽ. Quân Thanh Dư chọn ra hai con to nhất đặt vào đĩa. Loại cá này cậu đã từng được ăn, ăn sống thì cảm giác giống cá hồi, nhưng nhỏ hơn cá hồi, hương vị cũng ngon hơn.
Phó Viễn Xuyên lọc lấy thịt cá, Quân Thanh Dư ở bên cạnh làm rau trộn, tự làm tự ăn có thể cho thêm rau quả và nước suối trong không gian, ngon miệng mà cũng tốt cho sức khỏe.
Phó Viễn Xuyên bày biện đồ ăn đã làm xong lên bàn, nhìn cá nhỏ tất bật chuẩn bị, trong mắt anh hiện ra chút ý cười. Cá nhỏ lúc ở nhà hiển nhiên là hoạt bát hơn so với lúc ở ngoài.
Chia đũa xong, Phó Viễn Xuyên hơi suy tư, nói: “Hôn cái nào”.
“Hưm?”, Quân Thanh Dư đang nếm thử rau trộn, nghe vậy thì chạy đến hôn anh một cái rồi lại chạy về tiếp tục làm rau trộn.
Phó Viễn Xuyên cười khẽ, “Ngoan nào, ăn cơm thôi”.
“Vâng”.
Bữa cơm đầu tiên sau khi về nhà nên hai người làm vô cùng phong phú. Lúc ăn, Phó Viễn Xuyên nhìn tin tức trong vòng tay thông minh, khẽ nhăn mày lại.
Quân Thanh Dư cảm giác được có vấn đề, bèn hỏi: “Có chuyện gì à?”.
Phó Viễn Xuyên lướt qua tin tức trong vòng tay thông minh, anh gắp một cái cánh gà cho cá nhỏ, “Đã tra ra thông tin về thân phận những kẻ kia rồi”.
Quân Thanh Dư cắn lấy cái cánh gà, “Thân phận rất ghê gớm sao?”.
Phó Viễn Xuyên lắc đầu, “Những kẻ đó là người của phòng thí nghiệm, chỉ có một ít số liệu thực nghiệm, thông tin cá nhân trước đấy đều đã bị tiêu hủy, chỉ còn lại cái tên”.
“…?”, Quân Thanh Dư lộ ra chút ngạc nhiên, “Thế mà vẫn còn”. Cậu tưởng rằng những người máy tấn công chiến hạm kia đã là tất cả rồi.
Những người máy vừa gặp phải hẳn có chỗ khác biệt so với những người máy trước đó, cũng có lẽ chúng có liên quan đến lứa sản phẩm thực nghiệm đầu tiên, chỉ có vẻ ngoài là giống với lứa sản phẩm thực nghiệm cuối cùng.
Phó Viễn Xuyên nói: “Phía Liên Bang đã bắt đầu thanh lọc, bọn chúng có lẽ không còn nơi nào để đi nữa rồi”.
Quân Thanh Dư gật đầu, có lẽ vì cảm thấy Phó Viễn Xuyên chặt đứt đường lui nên bọn chúng mới giận dữ nghĩ cách kéo Phó Viễn Xuyên chết cùng. Chẳng qua vũ khí hạng nặng không đủ, còn chưa tiếp cận được chiến hạm.
Phó Viễn Xuyên lướt xem tin tức rồi tắt vòng tay thông minh, “Ăn cơm trước đã nào”.
Phía hành tinh M sẽ có người đến dọn dẹp, ngoài những kẻ này ra thì sẽ không còn sản phẩm thực nghiệm nào khác xuất hiện. Giờ quan trọng nhất là yên lặng ăn xong một bữa cơm.
Hai người ăn cơm muộn hơn giờ ăn bữa trưa, lại sớm hơn giờ ăn bữa tối. Ăn xong nhưng ngoài trời còn chưa tối hẳn.
Phó Viễn Xuyên đút cho cá nhỏ một quả anh đào, “Em muốn ăn kem không?”. Tủ lạnh vừa được bổ sung một thùng mới, còn có cả vị mới nữa.
Quân Thanh Dư vừa ăn no nên cũng không muốn ăn đồ ngọt nào nữa, cậu lắc đầu, “A–“.
Phó Viễn Xuyên chuyên tâm đút anh đào. Anh đào chín mọng có màu đỏ tía, vị ngọt thanh mát, không ngấy cũng không ngọt đến phát đắng.
Quân Thanh Dư nhè hạt anh đào ra, nói: “Sắp tới em cũng sẽ trồng anh đào trong không gian”.
Anh đào của thời đại này là loại quả ngon miệng hiếm hoi. Trước đây Liên Bang kiểm soát Đế Quốc, hàng ngon chắc chắn phải cống nộp cho Liên Bang, không ngon mới để lại Đế Quốc, nhưng anh đào không có sự phân chia rõ ràng về hương vị, vậy nên thứ quả này chưa từng được để lại Đế Quốc.
Phó Viễn Xuyên nói: “Được, em còn muốn trồng loại khác nữa không? Anh tìm hạt giống giúp em”.
Trong không gian của Quân Thanh Dư còn trống rất nhiều đất chưa trồng trọt gì, nhưng đây là một công việc không hề đơn giản. Không gian có thể đỡ được công đoạn chăm bón đất trồng, nhưng những công đoạn khác không thể bớt được. Lúc trước Quân Thanh Dư nổi hứng lên dọn dẹp rồi trồng ít cây, nhưng việc này trước giờ chỉ là hứng thú nhất thời, vậy nên cậu chỉ trồng được một khoảnh.
“Em không trồng nữa đâu”. Quân Thanh Dư ngồi dậy, ôm lấy Phó Viễn Xuyên mà cọ, “Em lười, phiền phức lắm”. Người cá mỏng manh không cầm nổi cái xẻng để xúc đất đâu.
Phó Viễn Xuyên ôm lấy cá nhỏ đang làm nũng, dỗ dành cậu: “Vậy đổi vườn hoa thành đất trồng nhé?”.
Quân Thanh Dư lắc đầu. Hoa trong vườn sinh sôi nảy nở, không cần bỏ đi. Cậu dựa vào lòng Phó Viễn Xuyên, suy tư một hồi, “Nếu anh vào được không gian thì tốt, khung cảnh trong không gian đẹp lắm”.
Vừa nói trong đầu vừa xẹt qua một suy nghĩ. Ngoài cậu ra thì không ai có thể đi vào không gian, nghĩ vậy nên cậu cũng không ôm hi vọng gì. Nhưng ngay giây sau, Phó Viễn Xuyên và Quân Thanh Dư cùng nhau biến mất.
Tiếng nước róc rách bên tai, Phó Viễn Xuyên đứng trên bờ ngẩn ngơ trong chốc lát. Sau đấy anh mới nhận ra mình đang ở đâu, “Cá nhỏ?”.
Trái phải đều không thấy bóng dáng Quân Thanh Dư đâu. Đột nhiên mặt nước tĩnh lặng trước mắt hơi lay động, Quân Thanh Dư từ làn nước thăm thẳm nhô đầu lên.
Cậu nằm bò trên bờ, hai mắt cười cong cong, “Anh thấy sao? Đẹp không?”.
Nhìn cá nhỏ nửa người ướt sũng, vẻ mặt Phó Viễn Xuyên hơi tối đi, “Đẹp lắm”.