Hai tiểu liệp báo cũng bị Cách Nạp phun trúng, bất quá La Kiều mới là trung tâm. Bọn nó chỉ cần vẫy vẫy một chút da lông lại khô ráo.
Cách Nạp cuộn vòi, lại phát ra một tiếng rống, lúc này những thành viên khác trong đàn cũng lục địc đáp lại. La Kiều không hề nói gì về chuyện nó phun nước, Cách Nạp liền hiểu sai ý, cao hứng nói với dì của mình: “Quả nhiên, mọi người đều thích tắm rửa a.”
Voi cái trưởng thành hiển nhiên có thể từ biểu tình cứng ngắc của La Kiều nhìn ra con liệp báo này phi thường mất hứng, nhưng vậy thì sao chứ?
“Đúng vậy, mọi người đều thích tắm, bất quá Cách Nạp, nước ngọt trong túi rất quan trọng, lần sau không cần tùy hứng như vậy.”
“Ta biết rồi dì.”
Nếu La Kiều có thể nghe hiểu Cách Nạp cùng dì của nó đang nói gì, thức thời này nọ, tuấn kiệt gì đó chắc chắn sẽ bị đập bay, La Kiều sẽ nhao tới véo cái vòi của Cách Nạp mà gào lớn một tiếng: “Ta hận tắm rửa!”
Sau khi đàn voi rời đi, cuộc sống của nhóm liệp báo lại khôi phục bình tĩnh, chính là trong đó ngẫu nhiên lại xen lẫn vài khúc nhạc đệm nhỏ.
Tỷ như, lúc Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc đến thăm La Kiều, Tát Đặc liền chui vào hang trốn. Nó không quên bộ dáng hung thần ác sát của hai con liệp báo này lúc truy đuổi mình. Nhưng làm Tát Đặc khó hiểu là La Kiều cùng hai anh em liệp báo này có thể ở chung không tồi, thậm chí còn đưa bọn nó tới chỗ bẫy rập nhìn một phen.
Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc không hứng thú với bẫy rập làm từ hang lợn warthog cho lắm, đối với bọn nó, tốc độ cùng sức mạnh của bản thân đã đủ kiếm được thức ăn sung túc.
Bất quá trước lúc rời đi, Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc vẫn phát hiện Tát Đặc. Kiệt Lạc lập tức dựng đứng bộ lông sau gáy, bày ra tư thế uy hiếp, Mạt Sâm thì quay đầu nhìn về phía La Kiều: “Ngươi quen nó?”
“Nó là anh trai ta.”
“Ồ.” Mạt Sâm gật gật đầu: “Kiệt Lạc, quên đi, nơi này không phải lãnh địa của chúng ta.”
Tiếp đó, Mạt Sâm nói khẽ với La Kiều: “Tuy nó là anh trai ngươi, cùng một ổ nhưng vẫn phải cẩn thận một chút.”
“Ta biết rồi, cám ơn.”
Sau khi Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc rời đi, Tát Đặc mới dám đi ra khỏi hang động, không thể tin nổi nhìn La Kiều: “Ngươi thế nhưng lại có quan hệ tốt với bọn nó như vậy?”
“Ừ.” La Kiều liếm liếm La Thụy đang dựa vào người mình, tiểu liệp báo lười biếng cọ cọ lưng lên cỏ: “Này rất kỳ quái sao?”
Tát Đặc nghiêng đầu, đang định hỏi tiếp thì La Kiều lại nhìn về phía xa, nói với Tát Đặc: “Ngươi mau trốn đi.”
Vì cái gì a?
La Kiều hất cằm ý bảo Tát Đặc nhìn ra sau, Mông Đế đang nằm trên một cây hòe gai cách đó hai ba trăm mét.
Tát Đặc thấy mông Đế, nó cứng ngắc quay đầu lại nhìn La Kiều, quả nhiên, đến đây tìm đứa em trai này đúng là một sai lầm sao?
Tát Đặc dùng tốc độ nhanh nhất trốn vào hang, bên tai La Kiều liền thanh tịnh. Cảm thấy sau lưng có chút ngứa, dứt khoát cùng hai tiểu liệp báo lăn lộn trên cỏ một phen, cậu có nên nói với Tát Đặc, lúc này Mông Đế bình thường luôn ở trên cây nghỉ ngơi, rất ít leo xuống không? Có nên không a?
Khoảng cách mùa khô chấm dứt còn hơn một tháng, nhóm động vật trên thảo nguyên đều lo lắng chờ đợi cơn mưa đổ xuống.
Có một loại chim lớn rất xinh đẹp lại bất đồng, bởi vì vào mùa khô chúng nó mới tìm ra càng nhiều thức ăn hơn, chúng chính là chim hồng hạc.
Trong lãnh địa của một sư đàn nhỏ sát bên sư đàn Hoắc Tư Bỉ có một hồ nước mặn, hàng năm vào mùa khô sẽ có một đàn chim hồng hạc rất lớn đến thăm nơi này. Mục đích của loài chim lớn này chính là số tảo xanh trong hồ. Bời vì nước hồ mặn nên căn bản không có động vật tới đây uống nước. Chỉ vào mùa khô, phần lớn lượng nước trong hồ bị bốc hô, số tảo xanh sinh trưởng trong hồ hình thành một tầng đất dính đầy dinh dưỡng, cũng là thức ăn của đàn chim hồng hạc.
Sư tử cũng không săn chim hồng hạc, đối với sư tử, chúng quá khó bắt, hơn nữa cũng không lớn. Thiên địch của chúng là chim ưng đầu trọc, hàng năm vào mùa này lại giết chóc một phen, chúng chờ ở nguồn nước ngọt duy nhất trong hồ, đợi chim hồng hạc tới uống nước sẽ đột ngột bay tới tập kích.
Có con lại trực tiếp nhắm vào đàn hồng hạc tụ tập trong hồ, một đàn lớn như vậy luôn có vài con xui xẻo bị chim ưng quơ được.
Bất quá, nhóm sư tử ngẫu nhiên cũng tới kiếm chút tiện nghi, dù sao vào mùa khô thức ăn cũng không dễ tìm, bọn nó cũng tới hồ xem thử có con hồng hạc hay chim ưng nào bị thương hay không, thậm chí cướp lấy con mồi của đám chó rừng.
Hương vị của chim hồng hạc không tính là ngon miệng, hơn nữa lúc ăn luôn dính một miệng lông, sư tử không nhổ lông con mồi trước khi ăn như hoa báo, vì thế chỉ có những lúc thật sự không tìm thấy con mồi mới đánh chủ ý vào chim hồng hạc.
Hoa báo thì khác, vô luận là Mông Đế hay Bích Thúy Ti đều không bỏ qua bất cứ cơ hội nào. Chỉ cần trong lãnh địa xuất hiện tung tích chim hồng hạc thì chúng tuyệt đối sẽ không khách khí.
La Kiều cũng gián tiếp hưởng lợi, có một ngày Mông đế mang tới con mồi cho cậu chính là một con hồng hạc bị bẻ gãy cánh.
Nhìn con chim lớn nọ, trong đầu La Kiều liền nhảy ra hình ảnh chân gà thơm ngon…
Được rồi, cậu thừa nhận mình bị rút não rồi mới nghĩ tới mấy chuyện này. Bất quá La Kiều nhớ rõ cảnh tượng lông chim bay đầy trời khi ăn gà gô lần trước, cậu thực sự không muốn trải qua thêm lần nữa.
Mông Đế không cần biết La Kiều có ăn con hồng hạc này hay không, nếu đã mang con mồi cho La Kiều thì nó thuộc về cậu.
La Kiều không ăn, không có nghĩa là hai tiểu liệp báo không muốn ăn, cũng không đại biểu Tát Đặc chưa từng nếm qua loài chim này cũng không muốn thử.
Vì thế, liệp báo ba ba nằm một bên nhàn rỗi nhìn ba con liệp báo khác cắn xé chim hồng hạc. Lông chim bay tứ tung, những sợi lông tơ thật nhỏ dính vào mũi tiểu liệp báo, không thoải mái chút nào. La Sâm cùng La Thụy trên đầu dính một cọng lông chim nhìn về phía La Kiều, giọng nói thực rầu rĩ: “Ba ba…”
Tâm can La Kiều run lên, dùng móng vuốt đè ngực, quả nhiên, con trai sinh ra để làm nũng sao?
Cuối cùng con chim kia vẫn bị La Kiều vặt sạch lông, đút vào miệng tiểu liệp báo, Tát Đặc cũng được chia một cái cánh. Tuy phần cánh không có thịt gì nhưng Tát Đặc vẫn thực thỏa mãn, ít nhất sau này đụng cái đám dám khinh thường mình, nó có thể ưỡn ngực mà nói, ông đây từng ăn cánh hồng hạc đó, các ngươi làm được không? !
Đối với Tát Đặc như vậy, La Kiều chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài. Ở cùng vị anh trai này, cậu phát giác mình căn bản không tính là ngốc.
Phần xương hồng hạc còn lại bị La Kiều vứt đi thật xa, một con chim thế này chỉ có thể tính là một phần điểm tâm mà thôi, La Kiều phải mang hai tiểu liệp báo đi tìm con mồi.
Về phần bẫy rập trong lãnh địa.
Cứ để cho Tát Đặc trông đi, bất quá La Kiều không ngừng căn dặn, không được tới gần bẫy rập hơn một trăm mét. Chỉ khi nào con mồi rớt vào Tát Đặc mới được đi qua!
Tát Đặc vẫy vẫy cái đuôi, biểu thị mình đã hiểu, sau khi La Kiều mang hai tiểu liệp báo rời đi thì có một con chuột túi đột nhiên đi tới bẫy rập, nhưng nó không rớt xuống mà vững vàng đứng trên lớp cỏ khô ngụy trang trên miệng bẫy, tựa hồ có hứng thú với một ít mầm móng trên cỏ.
Tát Đặc khó xử, nó nên lao ra bắt con chuột kia hay cứ núp ở đây chờ con chuột túi kia tự mình rớt vào bẫy?
Sự thực, Tát Đặc hoàn toàn không cần rối rắm vấn đề này, liệp báo không ăn chuột a…