– Có cần anh giúp gì không?
Cô thẳng thắn cự tuyệt:
– Anh đưa em ra sân bay đúng giờ là tốt rồi.
Thế là ăn sáng xong, cả hai xách vali rời khỏi nhà.
Trên đường đi, Dương Minh lại quay về trạng thái trầm tư. Hà Tịch lai bắt đầu buồn ngủ, cô ngáp lên ngáp xuống mấy lần, cuối cùng không chịu được nữa mới ngả người về sau. Trước khi ngủ còn dặn anh:
– Khi nào sắp đến sân bay thì gọi em dậy nhé!
– Ừm.
Đường vẫn còn dài, cô vẫn có chút thời gian nghỉ ngơi. Vừa nhắm mắt đã có thể chìm vào giấc ngủ.
Hơn ba mươi phút sau, Dương Minh dù không nỡ nhưng vẫn phải gọi cô dậy. Hà Tịch bất đắc dĩ tỉnh giấc, cô dụi mắt, giọng lười biếng:
– Đến rồi sao…
– Đến rồi.
Dương Minh giúp cô xách hành lý, chờ cô đi làm thủ tục, mãi một lúc sau mới thấy cô quay lại.
Sắp phải lên máy bay, Hà Tịch quyến luyến nhìn anh. Dương Minh rũ mắt, anh ôm cô rất chặt, vẫn là không cam lòng để cô về một mình như thế.
– Chờ anh! Công việc hiện tại có chút rắc rối, anh cần chút thời gian mới giải quyết ổn thoả được.
Hà Tịch gật đầu.
– Em chờ anh!
– Ra ngoài nhớ mặc thật ấm, phải đội mũ, mang khăn. Trong túi lúc nào cũng phải có miếng dán giữ nhiệt, không được để bản thân bị lạnh. Đi lại chú ý an toàn.
Lúc ngồi ăn sáng anh đã dặn cô một lần nhưng vẫn cảm thấy không an tâm, tự cảm thấy phải liên tục dặn đi dặn lại thì cô mới nhớ.
– Còn một chuyện nữa, nhớ giữ khoảng cách với mấy chàng trai khác. Anh trao thân cho em rồi đấy, em phải chịu trách nhiệm với anh cả đời!
Dương Minh vừa gục đầu vào vai cô vừa than thở không ngừng:
– Em ở cùng Tử Lý, anh rất không yên tâm. Cậu ta sẽ làm hư em mất, cả ngày chỉ toàn tiêm nhiễm vào đầu em mấy suy nghĩ vớ vẩn.
Hà Tịch phì cười, bao giờ hai người mới có thể hoà thuận được đây.
– Đừng hòng nhân lúc vắng mặt anh mà đi xem mắt chàng trai khác.
– Đi xem mắt?
– Tưởng anh không biết em từng đi xem mắt à?
Hà Tịch không cần suy nghĩ cũng biết ai là kẻ lắm chuyện. Có thể đưa cái miệng đi chơi xa như thế còn ai khác ngoài Tử Lý?
Thời gian ngắn ngủi, Dương Minh chẳng mấy chốc đã phải buông tay.
– Xuống máy bay rồi nhớ gọi cho anh.
– Được.
Nghĩ tới những ngày tiếp theo phải thức dậy mà không có anh bên cạnh, mỗi sáng mở mắt ra đều không được ngắm nhìn gương mặt đẹp đẽ của anh, Hà Tịch nghĩ mà cảm thấy thật khó khăn.
…
Đầu mùa xuân, thời tiết ấm áp, Hà Tịch trở về nhà, còn mang theo rất nhiều quà.
Mẹ Hà biết công việc của cô đã ổn định, cũng đã từ bỏ ý nghĩ với ngành thiết kế thì mới an tâm, không lạnh nhạt với cô thêm nữa.
Bác Đinh vui vẻ vừa xem tin tức, vừa trò chuyện cùng hai mẹ con.
– Làm việc ở công ty lớn chưa chắc đã tốt. Cứ từ từ mà thăng tiến, tích lũy kinh nghiệm sau này ắt sẽ được nếm quả ngọt.
Hà Tịch gật đầu đồng tình:
– Con cũng thấy thế ạ. Tuy là công ty con hiện tại hơi nhỏ, nhưng phúc lợi khá tốt, công việc cũng coi như thuận lợi.
Bác lại hỏi:
– Nhiên Nhiên vẫn không chịu về nhà hả?
Cô cười gượng gạo:
– Em ấy nói chừng nào bố chưa mở thẻ thì em ấy chưa về.
Bác Đinh đanh giọng:
– Từ bé nó được ông bà nội cưng chiều quá mức, sinh ra thói ngang ngược coi trời bằng vung. Học hành thì tụt lùi, thật sự là không dạy nổi nữa!
Mẹ Hà thấy chồng tức giận, rốt cuộc vẫn mở miệng khuyên giải:
– Nó đang tuổi trẻ ham chơi, anh cũng đừng tức giận nữa. Một vài năm nữa nó đứng đắn hơn, biết suy nghĩ tự khắc sẽ hiểu được tấm lòng cha mẹ chúng ta.
– Sợ rằng giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, hiện tại không chịu thay đổi, tương lai làm sao mà nên người. Cũng không hiểu nổi ban đầu nó lấy đâu ra động lực mà thi vào đại học! Còn đòi mở thẻ cơ đấy, nó đừng hòng!
Đinh Nhiên bên này đang liên tục hắt xì.
– Tôi bị ai nói xấu hay sao ấy! Hay là thời tiết gần đây không tốt nhỉ? Thỉnh thoảng mũi lại hơi ngứa…
Lâm Di đưa khăn giấy cho cô, sau đó lại tiếp tục cặm cụi ghi chép.
Đinh Nhiên lải nhải:
– Tôi bị bố khoá mất thẻ rồi, tiền sinh hoạt cũng là phải qua tay chị gái, thực sự khổ sở quá đi thôi. Hôm qua Prada mới ra mẫu túi mới, tôi thích lắm mà không đủ tiền mua. Lâm Di à, cậu cho tôi vay tiền được không?
Lâm Di thở dài:
– Tiền sinh hoạt cả tháng của tôi còn không bằng một tuần của cậu, vét sạch túi ra cho cậu cũng không đủ mua một nửa cái túi hiệu đó đâu.
Đinh Nhiên nghĩ cũng đúng.
– Trong giờ của tôi không được mất trật tự! Người nào làm ồn mau đứng dậy đi ra khỏi lớp cho tôi!
Lâm Di giật mình, lúc quay lại liền bắt gặp ánh mắt không vui của giáo sư Trần. Cô hoảng hốt đứng dậy:
– Em xin lỗi… Lần sau em không dám nữa…
Đinh Nhiên rụt rè nấp sau tấm lưng của bạn học khác, không có can đảm đứng lên. Học kỳ vừa qua đã bị giáo sư Trần đánh trượt, giờ còn gây tội nữa thì khó sống lắm…
Lâm Di à! Tôi xin lỗi! Thật sự rất xin lỗi! Lần này cậu chịu một mình đi! Nếu còn có lần sau…tôi nhất định không hỏ rơi cậu!
Lâm Di cắn răng rời khỏi bàn, tự giác đi ra ngoài.
Ánh mắt lạnh lùng của vị giáo sư trẻ khiến tim cô run lên, từng bước chân cũng trở nên nặng nề. Giáo sư Trần nhìn theo bóng dáng gầy bé kia, rốt cuộc thở dài, ngay sau đó liền cất giọng không chút cảm xúc:
– Quay về chỗ ngồi đi, đừng để có lần sau.
Hai mắt Lâm Di hơi sáng lên, ngay lập tức nói “vâng” rồi trở về bên cạnh Đinh Nhiên.