————–
Trong văn phòng làm việc rộng lớn.
Long Quân Dao giải quyết nốt tờ giấy cuối cùng rồi ngước mặt lên nhìn về hướng cái bàn lớn ở giữa phòng.
Hồ Lô bây giờ đã là 8 tuổi, thằng bé ngồi ở bàn chăm chú làm bài tập, còn Trương Tiểu Bạch ngồi bên cạnh hướng dẫn cho con trai. Và Tô Mộc thì ngồi đối diện hai người đang gọt trái cây.
Khung cảnh hòa hợp này khiến cho Long Quân Dao suýt cảm động đến chảy nước mắt.
Nhưng có một điều làm cho cô cảm thấy có chút kỳ lạ đó là Hồ Lô càng lớn thì càng không giống Tiểu Bạch, nhưng đường nét trên gương mặt của thằng bé ngày càng làm cho cô cảm thấy quen mắt.
Đang ngồi trên bàn làm việc ngắm nhìn khung cảnh hòa thuận giữa hai mỹ nhân nhà mình thì bên ngoài cửa có người gõ gõ vài cái.
Sau khi được sự đồng ý của Long Quân Dao thì người đó đẩy cửa đi vào bên trong.
Đi vào trong phòng, người nọ bắt gặp cảnh tượng nhà thiết kế nổi tiếng kiêm người mẫu Trương Tiểu Bạch đang ngồi dạy con trai học bên trong phòng làm việc của tổng tài, và kế đó là hình ảnh vị thư ký kiêm người mẫu Tô Mộc luôn sôi nổi, cư xử mạnh bạo như một người nam nhân đang dịu dàng gọt vỏ trái cây thì cũng chẳng còn cảm thấy kỳ lạ gì nữa.
Cái việc mà hai người này cùng yêu một người là tổng tài của bọn họ cũng không còn gì mới lạ nữa.
Chưa kể đến, tin tức giật gân hơn nữa là tổng tài cứ vậy ôm cả hai mỹ nhân về nhà, mà điều khiến người khác phải kinh ngạc và kính nể nhất chính là cả hai mỹ nhân của tổng tài sống với nhau vô cùng hòa thuận.
Lắc lắc đầu thoát khỏi dòng suy nghĩ linh tinh của bản thân. Người nọ hơi cúi người chào ba người đang ngồi ở bàn giữa phòng, và tiếp đó là đi thẳng về hướng bàn làm việc của Long Quân Dao.
Người nọ dùng hai tay dâng lên một tấm thiệp mời được xịt nước hoa nồng đến nổi đứng cách một mét còn có thể ngửi thấy.
Long Quân Dao tiếp nhận lấy tấm thiệp từ trong tay đối phương rồi hỏi:
“Cái này của ai gửi đến?”
“Dạ là người bên Long Thị. Khi nãy thư ký của Long tổng có đến và gửi tiếp tân đưa tấm thiệp mời này đến tay ngài ạ.”
“Được rồi, tôi hiểu rồi. Anh có thể rời đi.” Long Quân Dao xua xua tay ra hiệu đối phương có thể rời đi.
Nhanh chóng nghe theo lời của cấp trên, người nọ không làm mất thời gian mà tiến thẳng ra cửa rời khỏi đấy.
Long Quân Dao lúc này mới mở tấm thiệp ra để xem bên trong là cái gì thì thấy mấy dòng chữ rồng bay phượng múa.
Nhân dịp lần sinh nhật lần thứ 24 của con gái, Long Cẩm Vân muốn mời người đứng đầu công ty này đến dự buổi tiệc rượu, và cô có quyền được dẫn thêm người khác đến cùng.
Cầm thiệp mời trong tay, Long Quân Dao chợt cười khẩy rồi vò nát thứ trong tay, sau đấy là trực tiếp ném thẳng nó vào sọt rác dưới chân.
Nhìn thấy hành động vừa rồi của cô thì Trương Tiểu Bạch mới lên tiếng hỏi:
“Thứ chị vừa ném là gì thế?”
“Là thiệp mời dự tiệc sinh nhật ở Long gia, sinh nhật lần thứ 24 của Long tiểu thư.” Long Quân Dao nhàn nhạt đáp lại Tiểu Bạch.
“Vậy chị có đến đó dự tiệc không?” Tô Mộc để con dao gọt trái cây xuống bàn rồi quay sang nhìn cô hỏi.
“Đi! Tất nhiên là phải đi chứ! Ngày mai sẽ đưa hai người đi chọn vài bộ lễ phục để chuẩn bị đến đấy dự tiệc.” Long Quân Dao ban nãy vẫn còn lạnh nhạt nhưng đến khi nhìn hai mỹ nhân của mình thì khí tức cũng trở nên dễ chịu hơn.
Hồ Lô đang ngồi làm bài tập khi nghe đến sắp phải đi dự tiệc thì thằng bé liền hào hứng ngẩng đầu lên nhìn về hướng Long Quân Dao và kêu lên:
“Papa, Hồ Lô cũng muốn đi sinh nhật!”
“Được, papa cũng sẽ dẫn Hồ Lô đi.”
Nhận được sự đồng ý của papa thì Hồ Lô liền cao hứng reo lên:
“Yay!”
—————
P.S: Hôm nay tui đã nghe thấy lời kêu gọi cầu thêm chương giữa đêm của bạn Rin nên tui ngoi lên đây. Và sẵn tiện tui xin trả lời câu hỏi là tui định viết đến bao nhiêu chương?, thì câu trả lời là nhanh thôi truyện sẽ end, còn về số chương ước lượng thì… tui vẫn không thể nói chính xác được.