Lúc Tần Tiêu Hiền tỉnh lại lần nữa đã là giữa trưa hôm sau, hắn được thay cho một bộ đồ bệnh nhân, nằm trên giường bệnh, bình đường glucose ban đầu định uống cũng đổi thành truyền qua tĩnh mạch, treo trên giá đỡ.
”Viện trưởng Tần! Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi!”
Mội vị y tá trẻ tuổi vừa vặn tới rút kim cho hắn, thấy hắn mở mắt thì vội đến bên giường hỏi: ”Cảm thấy thế nào? Đầu còn choáng không?”
”Eh…Còn một chút.” Tần Tiêu Hiền xoa huyệt thái dương, chống nửa người ngồi dậy, rốt cuộc hắn cũng cảm nhận được cảm giác của sư ca trước đây khi ngất xỉu trong ca mổ, ngoại trừ choáng đầu ra thì đầu gối cũng đau vì lúc ngã đã đập xuống đất, cảm giác cứ như bị người ta đánh vậy.
”Ta rút kim ra cho ngài nhé?” Y tá nâng tay hắn lên, thận trọng xé băng dính trên mu bàn tay hắn ra, ấn ngón cái xuống vị trí lỗ kim, sau đó hít sâu một hơi, bỗng kéo ống truyền dịch ra!
”Hít! Mu bàn tay đột nhiên nhói lên, Tần Tiêu Hiền lập tức tỉnh táo gấp trăm lần, sao rút ra đau vậy? Tần Tiêu Hiền khó hiểu nhìn về phía tay của mình, phát hiện kim chỉ bị lôi ra có một nửa, nửa còn lại vẫn còn chôn trong da mình, nhưng….ống truyền dịch đã biến mất rồi!
”Ối! Thật ngại quá, ta ấn hơi mạnh tay!”
Y tá kia nói xin lỗi, vội vàng ném ống truyền dịch đi, định đi qua rút kim tiêm còn ở lại trên mu bàn tay hắn ra, có thể là vì quá căng thẳng nên kết quả là tay hơi run, lần này rút kim ra được, nhưng sao còn lại nửa cây kim trong mu bàn tay vậy chứ!
Tần Tiêu Hiền thấy thế sợ đến mức suýt đã ngất đi, y tá kia cũng bị dọa phát sợ, liên tục nói xin lỗi: ”Ngại quá! Thật ngại quá! Ngài đừng sợ, để ta giúp ngài lấy kim ra!”
”Không cần không cần! Tự ta làm là được rồi!” Tần Tiêu Hiền vội rút tay mình lại, nếu nàng ta mà còn không rút ra được, lại đẩy cây kim vào trong mạch máu thì chẳng phải là chỉ còn có cách mổ mới lấy ra được hay sao!
Y tá chậm rãi cúi đầu, nhìn hắn với vẻ tự trách: ”Thật xin lỗi, ta mới tới đây, không đủ kinh nghiệm.”
Cái này đâu có phải là vấn đề không đủ kinh nghiệm! Cái này phải là có thân thích với viện trưởng mới có thể tới làm mà! Tần Tiêu Hiền nghĩ vậy, lại sợ làm tổn thương lòng tự trọng của nàng ta, cắn răng quyết tâm đưa bàn tay cho nàng ta: ”Không sao đâu! Cô nương! Thật ra lúc ta mới học y cũng như vậy, hơn nữa tình huống này cũng không gặp nhiều, vừa vặn để cô nương nâng cao kinh nghiệm, hay là cô nương giúp tôi rút ra đi!”
”Thật sao! Cảm ơn viện trưởng Tần!” Y tá lập tức cười tươi như hoa, kích động túm chặt lấy tay hắn!
”Ấy!” Tần Tiêu Hiền chưa kịp cản lại, trơ mắt nhìn cây kim kia bị nàng ta đẩy vào trong mu bàn tay mình, chỉ có thể kinh ngạc mở to mắt ra nhìn, không nói nổi một câu nào.
Máu phún ra, y tá kia cũng phản ứng kịp, lập tức hít một hơi sâu, cuống quít buông tay hắn ra: ”Viện, viện trưởng Tần…”
”Không, không sao…” Giọng của Tần Tiêu Hiền cũng bắt đầu run run, nhưng vẫn bận tâm cho lòng tự ái của nàng ta, cố gắng nặn ra một nụ cười với nàng ta: ”Tình huống bây giờ quá phức tạp, cô nương không ứng phó được, hay là để ta tự làm đi.”
”Vậy, vậy ta đi lấy dụng cụ giúp ngài!” Y tá nói rồi lật đật xoay người, kết quả là trong lúc luống cuống, chân đụng vào cạnh bàn, ngã sấp xuống mặt đất.
Rốt cuộc cũng thấy được người còn ngốc hơn cả mình, Tần Tiêu Hiền đỡ trán, thở dài bất đắc dĩ: ”Tự ta tìm dụng cụ là được rồi, cô nương giúp tôi chuyện khác được không?”
Y tá xoa đầu gối, bò dậy từ dưới đất: ”Chuyện gì vậy?”
Máu trên mu bàn tay cũng chảy xuống, Tần Tiêu Hiền vội lấy kim ra, chỉ ra ngoài phòng nói: ”Trên xe của ta có một cái rương, có một phong thư đặt trên quần áo, cô mở ra là thấy ngay, trên thư đã viết địa chỉ và người nhận, cô giúp ta gửi nó ra ngoài là được, tuyệt đối đừng làm mất!”
”Cứ để ta!”
Y tá nói với vẻ tự tin, sau đó xoay người đi, chân trái lại giẫm lên ống truyền dịch mà nàng ta đã vứt khi nãy, chân phải lại mất thăng bằng, bấy giờ lại ngã sấp xuống đất lần nữa, tiện thể còn kéo ngã giá truyền dịch, lắc lư mấy cái rồi đập lên người nàng ta.
Tần Tiêu Hiền lạnh mắt nhìn cảnh này, hắn chỉ lắc đầu bất đắc dĩ, đỡ cũng chẳng muốn đi đỡ nàng ta nữa, tranh thủ ấn lên vị trí cây kim trong mu bàn tay, chạy đi tìm dụng cụ lấy kim.
Y tá kia xem như cũng uy tín, hai đầu gối đều bầm tím nhưng vẫn chạy đi đến trước xe của Tần Tiêu Hiền, sau khi mở cửa sau xe ra, chui vào tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm được cái rương trong góc.
Y tá vội lôi cái rương ra ngoài, kết quả là vừa mới ngẩng đầu đã va phải nóc xe, cái rương vuột khỏi tay rơi xuống đất, mở tung ra, quần áo rơi lả tả dưới đất, trên đầu còn có một phong thư.
”Đau quá đi!”
Y tá xoa xoa đầu, hấp tấp nhặt lá thư đó lên, sau đó ôm quần áo dưới đất lên, tùy tiện nhét lại vào trong rương, lại đặt cái rương lại vào ghế ngồi trong xe, đóng cửa xe lại, chạy đi gửi thư, vừa chạy được mấy bước còn không cẩn thận trẹo cả chân, may mà không có ngã, nếu không thì nền đất xi măng đã cọ xướt một lớp da đầu gối của nàng ta rồi.
Trong thời gian nàng ta đi gửi thư, Tần Tiêu Hiền cũng đã lấy kim ra, may là kim chỉ gãy trong da, cắt ra một lỗ nhỏ, lấy cái kẹp, kẹp ra là xong, băng bó sơ sơ lại, Tần Tiêu Hiền tranh thủ đi thăm Châu Cửu Lương, hắn còn đang ngủ, nhưng nhìn hiển thị điện tâm đồ ở bên cạnh, hiện tại hắn đã thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng.
Quá tốt rồi, không có chuyện gì thì tốt rồi, nếu Cửu Lương có chuyện gì bất trắc, hắn phải giải thích thế nào với Mạnh ca chứ! Hơn nữa, làm sao còn mặt mũi về gặp mọi người được!
Tần Tiêu Hiền thở phào, ngồi phịch xuống ghế, chống khuỷu tay lên giường, hai tay nắm lại đỡ trán, dáng vẻ như đang sám hối, ai không biết mà nhìn thấy còn tưởng hắn đang siêu độ cho cái vị đang nằm trên giường!
”Ơ? Viện trưởng Tần?” Sau lưng truyền đến tiếng của viện trưởng, Tần Tiêu Hiền lật đật đứng lên, quay người khẽ gật đầu với ông ấy: ”Viện trưởng Mã.”
”Cậu tỉnh rồi à? Thấy khỏe chưa?” Viện trưởng lo lắng hỏi hắn, thoáng thấy băng gạc trên tay hắn, không khỏi nhíu mày: ”Tay bị làm sao vậy?”
”Không có gì không có gì, ta ổn hơn nhiều rồi.” Tần Tiêu Hiền nhanh chóng giấu tay đi, sau đó lùi lại một bước, bái ông ấy một cái thật sâu: ”Lần này may mà có viện trưởng Mã, cảm ơn sự giúp đỡ của ngài!”
”Mau đứng lên, mau đứng lên đi! Mọi người đều là người cùng nghề, tấm lòng của thầy thuốc như cha mẹ, cậu đừng khách sáo với ta!” Viện trưởng Mã cười, sau đó nhớ ra điều gì, lại nói với hắn: ”Phải rồi, không phải hai cậu định đi Singapore sao? Ta thấy ngày mai hai người cũng không lên thuyền được rồi, chuyến thuyền ra nước ngoài tiếp theo còn phải chờ hơn nửa tháng nữa, vừa lúc mấy ngày trước chúng ta có một nhóm các bác sĩ từ HongKong đến học, chiếc thuyền kia bây giờ còn đang đậu ở bến tàu Thiên Tân, nếu hai người gấp đi thì ta giúp hai người liên lạc.”
”Vậy thì tốt quá!” Tần Tiêu Hiền kích động cười nói, sau đó đưa mắt nhìn Cửu Lương ở sau lưng, hắn lại lo lắng nói: ”Nhưng Cửu Lương…”
Viện trưởng cười cười: ”Chuyện này cậu không cần phải lo, trên con thuyền đó đều là người học y, thiết bị điều trị cũng không thể nói là đầy đủ nhưng mà vẫn đủ, hai người ngồi thuyền của họ đến HongKong rồi lại chuyển tàu đến Singapore, nói không chừng chưa đến mười ngày là tới rồi.”
”Vậy đành phải làm phiền ngài rồi.” Tần Tiêu Hiền vội nói lời cảm tạ với ông ấy, thế thì rất tốt, nếu không thì phải bỏ lỡ chiếc thuyền Tần Hoàng Đảo kia, còn phải đợi thêm nửa tháng, Cửu Lương cũng không thể đợi thêm được nữa, nhất định phải mau dẫn hắn đi tìm ông chủ Cao mới được!