Vừa cố chấp vừa điên cuồng.
Cô có thể không sợ hắn sao?
Đừng hỏi vì sao đã tới thế giới này rồi mà cô vẫn có thể nhớ rõ ánh mắt của một người lâu như vậy được.
Ngươi cứ thử bị hắn giết chết tận hai lần đi rồi biết, cực kỳ ám ảnh đó.
Có lẽ đến tận khi chấm dứt nhiệm vụ này cô cũng không quên được ấy chứ.
Cho nên bây giờ không chạy thì đợi đến khi nào mới chạy?
Tiểu Hắc thấy vậy liền an ủi cô.
“Sợ gì chứ, tiểu chủ nhân cứ xông lên đi.”
Cô có mệnh hệ gì ta nhất định sẽ nhặt xác cho cô, không để cô làm cô hồn dã quỷ đâu.
“Tiểu Hắc, mày còn nhớ là mày bên phe ai không hả? Không muốn sống nữa à?”
Hạ Kỳ Như phát điên, nhiều lần xém thì giật cái tua vải trên cổ tay xuống mà giày vò nó một trận.
Tiểu Hắc lập tức lủi vào trong tay áo của cô, lí nhí nói.
“Tiểu chủ nhân, ta chỉ nói sự thật thôi.”
Đánh thắng Cảnh Thiên?
Đến đời sau cô cũng đừng hòng thắng hắn.
Cho nên hoặc là tiểu chủ nhân chấp nhận sự thật, cam chịu về bên hắn, hai là cô cứ mơ tiếp đi, không ai đánh thuế cô đâu.
Hạ Kỳ Như: “…”
Đột nhiên có chút nhớ nhung mọi người ở Âm giới rồi.
Hay cứ để hắn giết mình đi rồi về Âm giới luôn nhỉ?
Hạ Kỳ Như đắn đo hồi lâu, sau cùng cũng không biết là chạy đến chỗ nào rồi.
“…”
Ban nãy hoảng quá nên quên mất bản thân thuộc team mù đường, cứ thế cắm đầu chạy thẳng.
Giờ thì hay rồi, làm thế nào để ra khỏi khu rừng này đây?
Hạ Kỳ Như tuyệt vọng ngửa đầu lên nhìn trời.
Kết quả lại nhìn thấy một dáng người quen thuộc đang bay lơ lửng ở trên không trung, cũng không biết đi theo cô bao lâu rồi.
Bóng người kia thấy Hạ Kỳ Như đã phát hiện ra mình thì không lén lút nữa, trực tiếp đáp xuống trước mặt cô.
– bé con, thời gian của em hết rồi.
Cảnh Thiên hơi cười nói, cùng lúc đó Hạ Kỳ Như lại cảm thấy sự trói buộc quen thuộc kia trên người mình.
“…”!!!!
Tiểu Hắc, cứu ta!!!!
“…”
Tiểu chủ nhân bảo trọng, ta chạy đây.
Tiểu Hắc nói xong liền chui tọt vào nhẫn không gian, Hạ Kỳ Như nghe vậy chỉ hận không thể vứt mịa cái nhẫn kia đi cho rồi.
Hở tý là chui vào trong đấy lánh nạn, làm gì có thuộc hạ nào như ngươi hả?
– em có vẻ rất sợ ta thì phải?
Cảnh Thiên thấy cả người Hạ Kỳ Như cứng nhắc, mặt mày trắng bệch như gặp ma thì trầm giọng nói, ánh mắt cũng trở nên nguy hiểm hơn.
– không có.
Hạ Kỳ Như trấn định nói, nhưng thân thể đang run rẩy kia lại bán đứng cô hoàn toàn, Cảnh Thiên thấy cô đột nhiên sợ mình như thế, tâm trạng càng thêm phức tạp.
Ban nãy không phải rất ngầu, rất bá khí sao? Sao chớp mắt một cái đã trở thành con thỏ nhát chết rồi?
Cảnh Thiên không thích cảm giác này chút nào, chỉ có hắn mới biết, mỗi lần thấy cô sợ mình, trong đầu hắn đều sẽ vô thức xuất hiện những hình ảnh rất kỳ lạ, mà mỗi lần nhớ lại, trái tim của hắn lại đau âm ỉ.
– không cần sợ ta như thế, ta sẽ không làm hại tới em.
Cảnh Thiên đưa tay sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn kia rồi dần dần trượt xuống cần cổ trắng nõn mà vuốt ve hồi lâu, Hạ Kỳ Như càng thêm sợ hãi.
Xong rồi, xong rồi, liệu có khi nào lát nữa hắn sẽ lập tức vặn gãy cổ cô không?!?
Bây giờ cô có nên giả vờ nghe lời hắn rồi nhân cơ hội hắn không chú ý mà đánh ngất hắn, đem về nhốt lại để hắn không hắc hóa nữa không đây?
“…”
Tiểu chủ nhân, ta kiến nghị cô không nên tìm đường chết kiểu này, nếu không ta sợ đến vụn xác cũng chẳng có để nhặt cho cô mất.
Tiểu Hắc dù đã chui vào nhẫn không gian nhưng vẫn không quên uốn nắn Hạ Kỳ Như trở về con đường chính đạo.
Bắt nhốt Cảnh Thiên? Lại còn ở thế giới siêu nhiên này nữa?
Tiểu chủ nhân, ta khuyên cô vẫn là nên nhìn về hiện thực đi.