Trách hết ông ta chắc???
Biết là Radwan đại nhân nổi tiếng nóng tính, độc mồm độc miệng, nhưng nó không thể tự tiện nghi ngờ lòng trung thành của ông ta được.
“Không thấy ai phản hồi…” Radwan đơ cả người, lẩm bẩm lại câu vừa rồi. Nó nhăn mặt, khó hiểu: “Anh không biết gì sao?”
“Biết gì?”
“Michael đang bị thương.”
“…” Hả?
“Cậu nói là Michael đang bị thương? Sao…sao có thể chứ? Đã bao lâu hắn ta chưa bị thương rồi.”
“Mới có hơn một trăm năm thôi.” Biểu cảm trên gương mặt Radwan thật cổ quái: “Vết thương của Michael có chút kì dị.”
“Kì dị như thế nào?”
“Kiểu…” Radwan hồi tưởng….
Thật khó để miêu tả.
Nó chưa kịp nói hết lời, bên ngoài đã vang lên âm thanh láo nháo. Cửa văn phòng vang lên hai ba tiếng gõ.
Tần Hải Lỗi:”…” Đương lúc quan trọng, ai xen vào thế?
Ông ta chỉ chỉ cái ghế sô pha ở bàn khách, tằng hắng ho tiếng. Lấy lại hình tượng nghiêm túc của một vị hiệu trưởng: “Cậu ngồi vào kia đi.”
Nhóc tóc nâu khẽ hừ lạnh, nhấc từng bước chân cụt lủn, nhảy lên ghế sô pha. Nó nhắm hai mắt lại, tựa như một bức tượng đá yên lặng. Đến cả hai rèm mi xinh đẹp cũng không rung lấy một cái.
Tần Hải Lỗi chờ Radwan chìm vào giấc ngủ, ông ta mới nhẹ bước chân ra ngoài…
Rõ ràng hôm nay đã nói trước với các giáo viên là không có việc gì thì đừng có mò lên phòng hiệu trưởng mà…
Ông ta mỗi ngày công việc bề bộn, thời gian đâu ra mà quản chuyện khác chứ.
“Mấy người ở đây gặp vấn đề gì à?” Tần Hải Lỗi lạnh mặt khép cánh cửa sau lưng lại. Thân hình to béo như toà núi chắn trước cửa. Ánh mắt không vui đảo lên mấy cô cậu học sinh…
Còn có cô giáo An…
“Hiệu trưởng, chỉ là…” Cô giáo An e ngại đến gần ông ta, nhỏ giọng nói: “Xích mích nhỏ giữa đám học sinh này thôi.”
“Xích mích nhỏ thì gọi tôi ra làm cái gì?”
“Không, không phải tôi cố ý muốn làm phiền anh đâu, hiệu trưởng. Nhưng đám trẻ này là con của mấy nhà giàu có tiếng.”
“Thế cô không tự giải quyết được à?” Tần Hải Lỗi gắt gỏng nói. Mấy đám nhà giàu này cậy mình có tiền thì thích lật mẹ nóc trường ông ta chắc?
Chuyện quan trọng hơn còn đang chờ ông kia kìa.
“Hiệu trưởng, anh biết mà…” Hai tay cô An siết chặt lại, giọng điệu đầu bất lực…
Cô ta chỉ là một giáo viên nho nhỏ có bằng cấp.
Chỉ cần một cái búng tay của phụ huynh đám trẻ này, miếng cơm để mà cô ta ăn hàng tháng đảm bảo mất sạch.
Có ngu đâu chứ?
Hiệu trưởng đại nhân tất nhiên biết nỗi khổ của một giáo viên thấp cổ bé họng như cô An. Chỉ là vừa rồi ông ta cáu quá nên nói vài câu thôi. Trông cô ta sắp khóc, Tần Hải Lỗi mới dời đi ánh mắt: “Lạc Vy Vy, Lục Cảnh Hiên, và cả Triệu Oánh nữa. Ba em lại làm sao?”
Đừng hỏi tại sao ông ta dùng từ “lại”.