“Mẹ kiếp! Em muốn giết tôi sao?” Khương Tình gần như không chịu nổi. Tay đâm vào bên trong mạnh bạo đến nỗi phát ra tiếng nước róc rách đầy dâm mị.
Hạ Nhi cười khẽ, tiếng cười ý vị quyến rũ như điên loạn lại như yêu kiều câu dẫn, giọng mềm mại quyến rũ nói khẽ lên tai Khương Tình:
“Chị đâm người ta sướng muốn chết! Sao em nỡ giết chị chứ. Nào! Mạnh hơn nữa! Ah..” Âm tiết cuối Hạ Nhi còn vươn đầu lưỡi đỏ hồng, linh hoạt liếm láp mềm nhẹ lên vành tai Khương Tình.
“Hạ Nhi!!!” Khương Tình như phát điên khàn giọng nói.
Lực đạo trên tay không chút tiết chế ra vào nhanh như vũ bão, Hạ Nhi rên lớn hơn, tiếng rên liên tục quanh quẩn bên tai Khương Tình, hơi thở đứt quãng vội vã.
“Ưm… Tình… muốn nữa!!”
Đầu lưỡi Hạ Nhi chen vào tai Khương Tình, vừa liếm vừa cắn lên vành tai tinh xảo, giữa tiếng **** *** còn vang lên âm thanh rên rỉ vô cùng dâm mị.
Khương Tình thở hổn hển, vùng bụng co thắt lại, theo từng tiếng rên dồn dập của cô nàng nào đó, cử động tay càng nhanh hơn.
“Tôi sẽ làm chết em!” Giọng Khương Tình trầm đục nhuốm đẫm dục vọng không thể kiểm soát.
Một ngón tay lại chen vào huyệt động non mềm ướt át kia, sau đó mạnh mẽ đâm vào, chọc ra vào rất sâu, Hạ Nhi run khẽ, đôi mắt hổ phách nhíu lại, siết lấy cổ Khương Tình thấp giọng nói:
“Tình! Nhanh lên.. em muốn tới… ah…” Hạ Nhi rên xiết, cơ thể run rẩy nhè nhẹ.
Khương Tình nghe thấy thanh âm rên rỉ đầy gợi dục đó, như phát điên mà ra ra vào vào càng nhanh hơn, thân thể cũng nóng bừng, bên trong chân tâm tuôn trào mật dịch ướt đẫm rồi co thắt lại.
“Tình… ah.. Tình…” Hạ Nhi liên tục nỉ non tên ai đó, thanh âm nhu nhuyễn lại mềm nhẹ vô lực, thân thể run rẩy liên tục.
Khương Tình gần như chạy nước rút trong cơ thể Hạ Nhi, kéo dài đoạn cao trào cho cô. Từng cử động đâm vừa sâu vừa nhanh, Hạ Nhi cong người lên đón nhận, mười đầu ngón tay đang nắm lấy bả vai Khương Tình cào mạnh lên, những đường đỏ bừng rướm máu hiện trên vai Khương Tình.
“Tình…ah…” Khoái cảm như hồng thuỷ tràn tới khiến Hạ Nhi cong người chà sát ngón chân xuống ga giường mà rên xiết.
“Ah…” Thanh âm Khương Tình trầm thấp đầy kiềm nén, cơ thể run lên vì khoái cảm ập tới không dứt.
Hạ Nhi cào rất mạnh nhưng Khương Tình không cảm thấy đau, còn bị kích thích đến phát cuồng. Nhìn Hạ Nhi đang mê đắm trong cao trào mà run rẩy gọi tên mình, Khương Tình cũng lập tức cao trào theo, chân tâm ẩm ướt tuôn trào dòng nước ấm nóng, dọc theo đùi trắng nõn chảy xuống ga giường.
Khương Tình nheo mắt nhìn dòng chất lỏng đang tràn ra ướt đẫm bàn tay mình, liền cúi người xuống ngậm lấy, vươn đầu lưỡi liếm sạch. Sau đó nhẹ nhàng rút ba ngón tay dính đầy mật dịch trơn trượt, như không thoả mãn mà liếm lên những vệt nước chảy dài đang ướt đẫm trên ba ngón tay lúc ra vào bên trong huyệt động kia.
Hạ Nhi thở dồn dập, nhìn Khương Tình từng chút từng chút một liếm sạch mọi thứ, ánh mắt hổ phách hiện lên tia sáng yêu dị, cười đến quyến rũ vươn tay về phía Khương Tình, giọng mang chút vô lực lại mềm nhũn nói:
“Tới đây với em!”
Khương Tình liền chồm người hướng tới, ôm chặt lấy Hạ Nhi, ngón tay khẽ vuốt ve làn da trắng nõn mịn màng trên người cô.
Hạ Nhi cười khẽ, vươn tay một đường chạy dọc xuống giữa hai chân Khương Tình, chạm vào một mảng mềm mại ẩm ướt không chịu nổi. Hạ Nhi biết Khương Tình cũng vừa cao trào xong. Khương Tình vô cùng nhu thuận để mặc Hạ Nhi sờ mình, chỉ cười ôn nhuận khe khẽ liếc nhìn cô. Hạ Nhi dùng ngón tay vuốt nhẹ mật dịch nơi chân tâm ẩm ướt của Khương Tình, ngón tay liền đưa lên môi đỏ mọng, vươn đầu lưỡi liếm lên ngón tay đó, cười đến quyến rũ câu người nói:
“Vị của chị rất ngọt! Thật muốn nếm thử.”
Nói xong liền ngậm ngón tay vào miệng mút, ánh mắt hổ phách dưới ánh đèn mờ toát lên một tia ma mị kinh diễm. Khương Tình nhìn mà thẩn thờ.
Hạ Nhi cười khẽ, đầu lưỡi đỏ hồng vươn ra liếm lên ngón tay mình rồi nhẹ giọng nói:
“Em liếm chị! Được không?” Thanh âm nhu nhuyễn quyến rũ, không cho cự tuyệt.
Khương Tình gần như bị câu dẫn đến mức không thể nói nổi. Khuôn mặt Hạ Nhi vốn dĩ là một khuôn mặt quyến rũ trời sinh, còn là cực hạn quyến rũ, giờ phút này lại nhiễm một mảng phóng túng cùng mị hoặc câu người. Khương Tình bị đình chỉ mọi động tác, gần như thở gấp nhìn nữ nhân đối diện đẩy ngã mình xuống giường.
Hạ Nhi liếc mắt nhìn vẻ mặt như say mê lại như kinh diễm của người nào đó, nhếch môi cười quyến rũ, không nói không rằng chậm rãi lui người xuống giữa hai chân Khương Tình, tay vươn ra tách nhẹ hai chân người nào đó ra.
Hai cánh hoa hồng nhuận ướt át có một tia óng ánh đầy mê hoặc, Hạ Nhi nhìn đến mê mẩn, hoa hạch e ấp đỏ hồng nở rộ kiều diễm, bên trong huyệt động ẩn hiện ướt dẫm ánh nước, Hạ Nhi nhịn không được cúi đầu xuống vươn lưỡi liếm lên.
“Ah.. Bảo Bối…” Khương Tình giật mình than nhẹ, khuôn mặt tuyệt mỹ hiện lên chút túng quẫn.
Hạ Nhi mắt điếc tai ngơ, vươn đầu lưỡi liếm lên xuống, đầu lưỡi ấm nóng mềm mại lướt rất nhẹ, lướt đến những chất lỏng đang rỉ ra, cực lực yêu chiều mà mút nó, sau đó liền vươn lưỡi liếm lên hoa hạch yêu mị đầy câu dẫn kia.
Khương Tình chống một tay nhỏm dậy, ánh mắt nâu sẫm nhìn nữ nhân đang chôn đầu giữa hai chân mình, vừa cực hạn mềm mại ân cần liếm láp, vừa tham lam mà hút lấy mật dịch bên trong. Khương Tình nóng hết cả người, toàn thân rơi vào trạng thái căng cứng, môi mỏng mím chặt cố gắng kiềm chế bản thân không vùng dậy.
Hạ Nhi liếc mắt liền nhìn thấy, khoé môi nhếch lên nụ cười khẽ, nhìn Khương Tình cực hạn kiềm chế như vậy, vừa quyến rũ lại vừa chọc cho tâm người ta ngứa ngáy khó nhịn muốn trêu chọc nhiều hơn.
Hạ Nhi **** *** liên tục, đầu lưỡi nhỏ hồng không ngừng day lên hoa hạch, khiến chân Khương Tình run khẽ.
“Hạ Nhi! Em đang trêu tôi sao?” Giọng Khương Tình trầm thấp khàn khàn nói.
Hạ Nhi không trả lời, chỉ tập trung liếm lên xuống, mút nhẹ hai cánh hoa hồng nhuận, lại ngậm lên hoa hạch sưng đỏ, vươn đầu lưỡi liếm dòng nước đang chậm rãi rỉ ra từ bên trong, vô cùng say mê lại chìm đắm. Một chút ý tứ rời đi cũng không có.
“Ưm… thật ngon…” Hạ Nhi vừa vươn đầu lưỡi quét lấy mật dịch bên trong huyệt động đang rỉ ra, vừa khẽ thấp giọng rên nhẹ.
Khương Tình cười khẽ, thân thể bị Hạ Nhi liếm đến mức nóng hầm hập, toàn thân căng cứng kiềm chế, Khương Tình không nhịn nữa, chống tay ngồi dậy khom người đưa tay xuống kéo Hạ Nhi lên.
Hạ Nhi vô cùng bất mãn, nhưng sức Khương Tình rất mạnh, cô bị Khương Tình áp dưới thân ngay sau đó. Khương Tình trầm thấp khàn giọng chậm rì rì nói:
“Liếm đến vui sướng như vậy? Em hài lòng chứ?”
Hạ Nhi vươn đầu lưỡi liếm liếm lên khoé miệng, giọng mị hoặc quyến rũ:
“Còn chưa đủ! Em muốn nữa!”
Khương Tình cười khẽ, thanh âm ôn nhuận trầm thấp lại đầy ý cười:
“Vốn là định sẽ buông tha cho em. Nhưng em kích thích dục vọng của tôi. Vì thế nên tôi đành uỷ khuất Bảo Bối thêm vài lần nữa để thoả mãn bản thân. Em chuẩn bị sẵn sàng chưa?” Giọng Khương Tình quyến rũ đến cực điểm.
Hạ Nhi trợn tròn mắt. Cô bỗng nhớ đến cái ngày mình bị trúng thuốc, Khương Tình đã dày vò cô cả một đêm không nghỉ, sáng hôm sau tỉnh dậy cô toàn thân rã rời không nhấc chân đi được. Chã lẽ…
Khương Tình lại cúi đầu cười khẽ, giọng tà ác mang đậm hương vị dục vọng không chút kiềm chế:
“Mong là em còn sức để rên!”