Dương Khai khẽ gật đầu, nghiêm mặt nói.
– Trước lúc đó, ta muốn nói một lời xin lỗi với Trần Phủ chủ và chư vị quý tông, ta đã gạt các vị.
Trần Châu rùng mình, vẻ mặt như đã xác nhận được suy đoán.
– Tôn Ngọc không phải là truyền nhân Long Hoàng! Mà là ta.
– Hả?
Tiêu Linh trưởng lão thất kinh, nhìn Dương Khai đầy chấn động.
– Năm đó, chuyện khởi động truyền thừa ở Long Cốc cũng không phải do Tôn Ngọc. Là do ta không cẩn thận đã vào trong, còn Tôn Ngọc lúc đó tình cờ xông vào Long Cốc, bị năng lượng khi khởi động truyền thừa Long Hoàng cuốn vào. Ta và hắn đã ở trong Long Cốc hai năm.
– Ta không biết nhiều về Long Phượng Phủ, nên đã giữ Tôn Ngọc lại, hỏi hắn vài chuyện, thuận tiện chỉ điểm cho hắn tu luyện.
– Nói như vậy, Tôn Ngọc có được bước đột phá lớn như vậy trong thời gian hai năm, hoàn toàn là nhờ Dương Thánh chủ?
Trần Châu kinh ngạc, lập tức hiểu ra vì sau sao khi Tôn Ngọc ra khỏi Long Cốc, tu vi lại tăng đến mức hãi hùng như vậy. Tuy nhanh hơn người bình thường, nhưng vẫn chưa thấy tư chất cần có của một Long Hoàng.
– Phân nửa thôi, bản thân hắn cũng khắc khổ lắm.
Dương Khai cười ngượng ngùng.
– Vậy sau đó lúc U Hàn Động Thiên đến đột kích…
– Cũng là ta âm thầm giải quyết.
Dương Khai thẳng thắn thừa nhận.
– Chẳng trách Long Hoàng… Tôn Ngọc lại nghe lời Dương Thánh chủ đến vậy, thì ra là có ẩn tình cả.
Tiêu Linh ngộ ra.
– Trước đó ta và Lăng Kiên trưởng lão đã ngờ vực rốt cuộc hắn kết giao với nhân vật như Dương Thánh chủ lúc nào, lần này thì hiểu rồi.
– Có điều ta vẫn không hiểu lắm.
Trần Châu nhíu mày.
– Nếu Dương Thánh chủ đã là truyền nhân Long Hoàng, vậy tại sao còn giấu diếm việc này?
Truyền nhân Long Hoàng, thân phận này đáng tôn sùng đến mức nào? Tôn Ngọc chỉ cần một bước là lên trời, trở thành người có địa vị cao nhất Long Phượng Phủ. Trần Châu thực sự không hiểu, tại sao Dương Khai lại che giấu sự tồn tại của mình, mà để Tôn Ngọc chắn trước thu hút sự chú ý của người khác.
Dương Khai ngượng ngùng nói:
– Chủ yếu là vì năm đó, ta vừa trở thành Thánh chủ Cửu Thiên Thánh Địa, hẳn là phía quý tông cũng nghe nói rồi, lúc đó Cửu Thiên Thánh Địa gặp ngoại địch nội loạn, cục diện rối rắm còn chưa dọn dẹp được, lúc đó ta cũng không lòng dạ nào mà lo chuyện khác. Ừm, quan trọng nhất, ta không phải là người của Long Phượng Phủ, nếu nói với quý tông là ta đã đoạt mất truyền thừa của Long Phượng Phủ, không biết quý tông sẽ nghĩ thế nào, chưa biết chừng còn gây họa nữa. Đây là lỗi của ta, không liên quan đến Tôn Ngọc, chính ta bảo hắn giấu chuyện giúp ta, xin lỗi chư vị.
Dương Khai thành khẩn nói hết mọi chuyện ra.
Trần Châu và đám người Tiêu Linh liếc nhìn nhau, ánh mắt phức tạp.
Một hồi lâu sau, Trần Châu mới cười lớn:
– Dương Thánh chủ có thể nói hết chân tướng ra vào lúc này thì cũng không muộn là mấy. Chỉ là, ta không hiểu, tại sao Dương Thánh chủ có thể khởi động truyền thừa Long Hoàng? Hẳn là có nguyên do nào khác?
– Vì ta tu luyện Âm Dương Hợp Hoan Công.
Ánh mắt Trần Châu bỗng sáng bừng.
Dương Khai kể sơ lại chuyện xảy ra ở Truyền Thừa Động Thiên năm xưa, đám đông Long Phượng Phủ lắng nghe mà thần sắc kích động vô cùng.
– Là truyền thừa mà năm xưa Long Hoàng Phượng Hậu để lại! Thảo nào Dương Thánh chủ có thể mở cấm chế Long cốc, thế thì dễ hiểu rồi!
Trần Châu mừng đến khoa tay múa chân.
– Nói như vậy, Dương Thánh chủ cũng không phải người ngoài nữa.
– Đúng vậy, nghiêm túc mà nói, Dương Thánh chủ phải được tính là nhân tài của Long Phượng Phủ ta mới đúng!
Tiêu Linh cũng kích động tột đỉnh.
Dương Khai giúp Cửu Thiên Thánh Địa và Long Phượng Phủ giao hảo có lẽ cũng vì mối liên hệ đó. Lúc này, Trần Châu và Tiêu Linh mới tỉnh hộ, hiểu ra tất cả.
– Đúng rồi, Phượng Hậu đâu?
Trần Châu bỗng nhớ ra một chuyện.
– Nếu Dương Thánh chủ tu luyện Âm Dương Hợp Hoan Công, vậy phải còn một vị Phượng Hậu! Người đó đâu? Sao ta chưa thấy bao giờ?
– Nàng không có ở Thông Huyền đại lục.
Sắc mặt Dương Khai tối sầm.
– Nàng đi Tinh Không rồi.
– Tinh Không…
Trần Châu nghẹn họng.
– Ta muốn đi tìm nàng, không biết khi nào mới có thể trở về, vậy nên ta muốn mang truyền thừa Phượng Hậu trong Phượng tổ đi, đợi đến khi ta tìm được nàng ấy, sẽ giao truyền thừa cho nàng.
– Mang đi?
Trần Châu ngẩn ra.
– Truyền thừa đó có thể mang đi sao?
Dương Khai lắc đầu:
– Không rõ lắm, ta phải thử một lần… Dĩ nhiên là phải được Trần Phủ chủ cho phép.
– Không thành vấn đề, chỉ có điều việc này rất khó, truyền thừa đó ẩn kín trong Phượng tổ suốt mấy nghìn năm rồi, chẳng ai biết nó trông ra sao… Ngài hãy cứ làm hết sức đi.
– Đa tạ.
Dương Khai nghiêm nghị gật đầu.
Sau khi xác định Dương Khai mới là truyền nhân Long Hoàng thật sự, thái độ của Trần Châu và Tiêu Linh đột nhiên thay đổi, trở nên cung kính lạ thường. Dương Khai khẩn cầu họ đừng trách cứ Tôn Ngọc, họ cũng bảo sẽ không đặt nặng chuyện đó. Với cả Long Phượng Phủ mà nói, chỉ cần thân phận Long Hoàng có người kế thừa và người đó đứng về phía tông môn là được, còn về việc do ai kế thừa thì chẳng đáng lo ngại.
Huống hồ, thân phận truyền nhân Long Hoàng của Dương Khai đã được an bài từ rất lâu rồi.
Hơn nữa, hai người họ cũng tỏ ý, tuy Tôn Ngọc không phải là Long Hoàng thật sự, nhưng sau này cũng sẽ không bạc đãi y, mà vẫn sẽ bồi dưỡng y bằng nguồn lực của tông môn.
Tư chất hiện tại của Tôn Ngọc cũng đã vượt trội nhiều người, đáng để bồi dưỡng.
Hơn một tháng sau, họ đến Long Phượng Phủ.
Toàn thể Long Phượng Phủ ra nghênh đón.
Tôn Ngọc đã sớm nhận được tin, liền dẫn đầu một đoàn người đứng bên ngoài Long Phượng Phủ, chúc mừng họ khải hoàn trở về và cung nghênh Dương Khai đến thăm phủ.
Trần Châu thiết yến khoản đãi, cả tông môn ăn uống no say.
Rượu quá ba tuần, Dương Khai kéo Tôn Ngọc qua một bên, kể lại sự việc cho y hay.
Tôn Ngọc lo được lo mất:
– Dương tiền bối, như vậy thì vãn bối yên tâm rồi, nhưng sau này liệu họ có ghi hận vào vãn bối không?
– Làm gì có?
Dương Khai phì cười.
– Tập trung tu luyện vào, dù ngươi không phải là Long Hoàng, nhưng cũng là hy vọng tương lai của tông môn, Phủ chủ cũng sẽ không bạc đãi ngươi đâu.
– Thật không?
Dương Khai gật đầu.
– Vậy thì tốt quá.
Tôn Ngọc cười vui sướng, không còn gánh nặng tâm lý như lúc trước nữa. Trước đây y phải gánh cái thân phận Long Hoàng giả tạo, khiến cả ngày lo lắng thấp thỏm, sợ sẽ bị người khác phát hiện sơ hở. Nay cả người nhẹ nhõm hẳn, như có một bao tải vô hình được nhấc đi, có thể thẳng lưng dậy rồi.