Diệp Thành vung tay, mắng chửi: “Ngươi còn chút đạo đức nào không hả? Nghe thì nghe vậy thôi, lại còn muốn nhìn?”
“Mẹ kiếp, hai con mắt của ngươi trợn còn to hơn ta đấy”.
“Hàm hồ, lão tử mặc dù mặt dày nhưng cũng biết kiềm chế, ta chỉ nghe chứ không nhìn”.
Cả hai tên chửi nhau, nước bọt bắn liên tục, thế nhưng cuộc mây mưa bên trong lầu các nhỏ vẫn không hề dừng lại.
Cuối cùng Tiểu Linh Oa cũng không thể mở mang tầm mắt, chỉ có thể nuốt nước miếng trơ mắt nhìn lầu các nhỏ.
Đương nhiên, Diệp Thành cũng chỉ nghe chứ không dùng Tiên Luân Nhãn để nhìn.
Quả thực tên này vẫn biết kiểm soát, mặc dù mặt dày nhưng hắn vẫn biết giới hạn của mình ở đâu.
A…ô…a…ô….!
Tiếng rên rỉ vẫn liên tiếp vang lên bên trong lầu các, càng lúc càng rên rỉ dữ dội hơn, nếu không phải lầu các có cấm chế thì e rằng cả Viêm Hoàng đều chạy tới xem cảnh tượng này mất.
Không thể phủ nhận, nam nhân kia làm rất chuyên nghiệp, từ khi Diệp Thành và Tiểu Linh Oa tới đây, lầu các không hề yên bình.
Lúc này, cả hai tên cứ thế đứng đó nghe được hơn sáu canh giờ, nghị lực thế này, ngoài bọn chúng ra thì cũng chẳng còn ai sánh bằng.
……..
Đêm khuya không hề yên tĩnh.