Cô ta hèn mọn hồi.
“Không yêu.”
“Vậy anh…vậy anh đã từng yêu em chưa?” Cô ta chớp đôi mắt, nước mắt nóng bỏng không báo trước mà rơi xuống.
Viên Hoài Nam nhìn đôi mắt cô ta, muốn lừa gạt, nhưng hiện giờ cho dù kỹ thuật diễn có tốt cũng không có chỗ mà thực hành.
Anh ta xoay người sang chỗ khác, né tránh vấn đề này: “Cô mau đi đi, thời gian của tôi có hạn. Nếu để tổng giám đốc biết cô lại tới chỗ của tôi, cuộc sống của cô cũng không dễ chịu”Viện Hoài Nam, em chưa bao giờ từ bỏ anh, từ lúc anh vào công ty làm thực tập sinh, em đã yêu mến anh, hiện giờ cũng đã 5 năm trôi qua. Từ khi em mười lăm tuổi, thích anh tới lúc hai mươi tuổi, em nghĩ cho dù là người có ý chí sắt đá cũng sẽ bị em làm cảm động. Nhưng không ngờ anh lại dùng cách như vậy để kết thúc với em “Em vẫn luôn cố gắng, vì để chúng ta được ở bên nhau, không ngừng cầu xin bố em. Thủ đoạn gì em cũng đều dùng, em rõ ràng là một cô chủ, nhưng ở trước mặt anh lại hèn mọn luôn luôn không dám ngẩng đầu “Mà anh, lại cho em một đáp án như vậy”
“Xin lỗi.”
Viên Hoài Nam siết chặt nắm tay, tự nói mình không thể mềm lòng.
Nếu đã ra quyết định rồi, vậy thì không còn bất cứ con đường xoay chuyển nào.
Chu Thị Linh nghe thấy hai chữ này, không khỏi cảm thấy bản thân mình có chút buồn cười.
5 năm cố gắng, đổi lấy chỉ có hai chữ thận nhiên ngắn gọn này.
Xin lỗiAi cần anh ta phải xin lỗi!
“Vậy anh thật sự thích Hứa Minh Tâm sao? Anh nói thật với em, dừng lừa gạt em.”
“Cho dù tôi không thích cô ấy, tôi cũng sẽ không yêu cô nữa.
“Vậy thì… em hiểu rồi. Viên Hoài Nam, anh sẽ hồi hận, em sẽ trả thù anh, em sẽ khiến anh phải hối hận cả đời Chu Thị Linh điên cuồng gào lên, sau đó khóc lóc xoay người rời đi.
Viện Hoài Nam nghe được lời này, trái tim run lên.