“Yên tâm, ta sẽ chú ý gã.” Thần vương mới nói.
Lúc này một thần linh xuất hiện ở trong thần điện.
“Chuyện gì?” Thần Băng Sương Giá Rét hỏi.
“Chuyện trước lúc quyết chiến… nội bộ nhân tộc vừa báo lên cho thần hai tình huống khả nghi.” Thần linh nói.
Hắn ta liếc sang thần linh Kim Diễm và Quang Hình Nhân, im lặng.
Thần linh Kim Diễm nhìn về phía thần Băng Sương Giá Rét.
“Không sao, nói đi.” Thần Băng Sương Giá Rét vuốt cằm nói.
Lúc này thần linh kia mới nói: “Thứ nhất, xuất hiện một tu sĩ có thể lợi dụng sức mạnh của lôi linh tiêu diệt quái vật thượng cổ, ở tiền tuyến, rất nhiều người cũng chính mắt nhìn thấy.”
“Hai, các đại tông phái nhân tộc bẩm báo, mấy vị đại tu sĩ cấp cao của nhân tộc, đã mất tích tại nơi giao chiến của hai giới.”
Bên trong thần điện yên tĩnh lại.
Thần linh Kim Diễm phớt lờ nói: “Điều thứ hai bọn ta biết đã có chuyện gì xảy ra, phần lớn trong số bọn họ đã bị chúa tể hoang cổ ăn, chỉ có số ít may mắn mới chạy về.”
“Ngươi có thể trả lời bọn họ, nói những người đó đã thất thủ ở thế giới hoang cổ.” Thần Băng Sương Giá Rét nói.
“Vâng.” Thần linh kia nhận mệnh rời đi.
Thần Băng Sương Giá Rét nói tiếp: “Nói cách khác, trước mắt điều đầu tiên có nghi vấn thực sự… tu sĩ nhân tộc có thể lợi dụng sức mạnh của lôi linh đó!”
“Không sai, chuyện này nhất định phải điều tra tiếp, thần vương, xin cho ta một vài người.” Thần linh Kim Diễm nói.
Thần Băng Sương Giá Rét hướng ra bên ngoài thần điện quát lên: “Truyền lời của ta, mười hai hộ vệ trước điện đi theo thần Kim Diễm, cùng đi lục soát!”
“Đa tạ bệ hạ.” Thần linh Kim Diễm hài lòng nói.
“Không nên khách khí, ta còn phải cảm ơn tình báo của ngươi.” Thần Băng Sương Giá Rét nói.
Thần linh Kim Diễm cùng Quang Hình Nhân cúi chào gã, sau đó xoay người ra khỏi thần điện.
Bọn họ đi rồi, đi tìm kiếm tung tích của tu sĩ lôi linh đó.
Trong thần điện.
Chỉ còn lại thần vương mới… thần Băng Sương Giá Rét ngồi trên ngai vàng.
Hắn im lặng suy nghĩ.
Căn cứ vào lời giải thích của thần linh Kim Diễm, năm tháng sau, mình sẽ phả đón lấy một lần tạo phản và cướp ngôi.
Xét về thời gian, đây là mối nguy gần với mình nhất.
Nhưng chuyện này có thay đổi.
Bây giờ tất cả thần linh đã biết năm năm sau thần vương lại bị chúa tể hoang cổ giết chết.
Như vậy, có lẽ chuyện tạo phản hay soán ngôi sẽ không xảy ra.
Cho nên mình sẽ có thể an tâm làm một chuyện.
… Giống như thần linh Kim Diễm vậy, mình muốn điều tra ở trong thời đại này, rốt cuộc nhân tộc đã nắm giữ cách rèn thiên kiếm và địa kiếm như thế nào.
… Binh khí có mạnh cỡ nào đi nữa, đều rèn được.
Thiên kiếm cũng như vậy.
Nếu như có thể lấy được phương pháp chế tạo thiên kiếm, mình hoàn toàn có thể bắt tay chế tạo nó!
Trừ cái này ra, nguồn gốc và lai lịch của thần linh cũng là một ẩn số.
Mình muốn thăm dò tất cả thông tin về thần linh!
Nghĩ tới đây, Cố Thanh Sơn đứng lên, đi ra phía sau thần điện.
Trước một cánh cửa bằng kim loại, hắn bị sáu tên thần vệ ngăn lại.
“Bệ hạ, bây giờ ngài không thể tiến vào nơi này.”
Mười hai tên thần vệ quỳ xuống đất, cung kính nói.
Cố Thanh Sơn híp mắt, giọng trở nên lạnh lùng mà nguy hiểm: “Ồ? Các ngươi dám cả gan cản ta?”
“Không phải như vậy, bệ hạ, xin ngài kiên nhẫn một chút, đợi đến lễ đăng cơ, sau khi ngài lấy được quyền trượng thần vương mới có thể tiến vào nơi này.” Một tên thần vệ cầm đầu vội vàng giải thích.
Cánh cửa này, luôn do những thần vệ trung thành nhất phụ trách trông chừng, chỉ có thần vương của triều đại mới được phép tiến vào trong đó.
Sau cánh cửa ghi lại lịch sử tồn tại của thần tộc, rất nhiều bí mật, thậm chí còn có thần pháp tương ứng do thần linh triều đại bắt chước theo nhân tộc thời xưa tạo ra.
Cố Thanh Sơn im lặng.
Trên người hắn dâng lên một luồng sát khí, cho đến khi các thần vệ cũng không nhịn được nơm nớp lo sợ, hắn mới chợt cười to nói: “Yên tâm, chút kiên nhẫn này ta vẫn có.”
Hắn xoay người rời đi.
Mười hai tên thần vệ hơi sửng sốt, chỉ cảm thấy hoàn toàn không có cách nào đoán được cảm xúc và suy nghĩ của thần vương, không khỏi dâng lên một trận lo lắng bất an.
Cố Thanh Sơn trở về trước điện, ngồi xuống ngai vị của thần vương.
Bỗng nhiên, một ý nghĩ tràn vào đầu hắn, hơn nữa làm thế nào cũng không gạt đi được.