“Sao lại đột ngột muốn xuất viện chứ?” Tô Khiết hơi ngẩn người, hôm qua ông cụ còn nói muốn ở lại đây thêm hai ngày nữa, sao giờ lại đột ngột xuất viện chứ?
“Cô cả, là do…” Quản gia thấy Tô Khiết hỏi thì định mở miệng giải thích.
“Không có gì, do ở trong bệnh viện không được thoải mái, nên ông muốn về nhà thôi, hôm nay trong nhà đã chuẩn bị tiệc tối,
chỉ đợi ông xuất viện thôi.” Quản gia đang định nói thì ông cụ bỗng lên tiếng, cắt ngang lời quản gia.
Tô Khiết khẽ nhíu mày, đã chuẩn bị tiệc tối? Chỉ đợi ông cụ thôi?
Sao cô lại không biết?
Ai chuẩn bị tiệc tối thế?
“Ban đầu ông không muốn nói chuyện này với cháu, nhưng giờ nếu cháu đã quay về rồi, vậy thì đúng lúc cùng về với ông nội đi.” Ông cụ Tô biết nếu Tô Khiết đã quay về rồi, thì không thể giấu cô chuyện này được.
Nhưng cô quay về rồi cũng tốt, để Khiết Khiết giải quyết chuyện này sẽ dễ dàng hơn.
“Ông nội, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi đúng không ạ?” Tất nhiên Tô Khiết có thể nhìn ra điểm khác thường, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi.
“Chúng ta cứ về trước rồi nói sau.” Ông cụ Tô cũng không giải thích, vì nơi này không tiện để nói rõ mọi chuyện.
Tô Khiết cũng không hỏi nhiều, mà dìu ông cụ đi ra ngoài.
Tô Khiết vừa xoay người, đã nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần không những không rời đi, mà không biết từ khi nào anh đã đi tới sau lưng cô rồi.
Tô Khiết sửng sốt, rồi liếc mắt ra hiệu với anh, tỏ ý anh hãy đi trước đi.
Tất nhiên Nguyễn Hạo Thần hiểu rõ hàm ý của cô, nên trong lòng hơi tức giận, cô không dám nói chuyện với anh trước mặt
ông cụ à?
Cô bảo anh rời đi, nhưng anh không đi đấy.