“Hả? Ngươi biết Hoang Cổ Thánh Thể à?”
“Nói thừa”, Thái Hư Cổ Long dụi đôi mắt ngái ngủ, nhìn chằm chằm vào chín phân thân của Diệp Thành, long nhãn phát ra ánh sáng rực rỡ: “Đúng là Hoang Cổ Thánh Thể rồi! Tiểu tử, đã có chuyện gì xảy ra với ngươi vậy? Mấy ngày không gặp sao ngươi đã có huyết mạch nghịch thiên này rồi?”
“Hấp thu được trong hố thần đấy”.
“Hố thần? Hố thần, một trong năm cấm địa lớn của Đại Sở?”
“Chính là nó!”, Diệp Thành gật đầu: “Ban đầu ta cũng không biết, chỉ vô tình thấy thôi, sau khi hấp thu vào thì Niết Bàn thoát biến”.
“Ngươi đúng là may mắn!”, Thái Hư Cổ Long thở hổn hển hét lên: “Đầu tiên là Tiên Luân Nhãn, sau đó là Đại La Thần Đỉnh, bây giờ lại còn có căn nguyên của Hoang Cổ Thánh Thể, ngươi sinh ra đã may mắn rồi! Sao lúc nào ngươi cũng gặp chuyện tốt thế?”
“Chịu thôi, gia đây nhân phẩm tốt”, chín phân thân của Diệp Thành đồng loạt nhún vai.
“Vô lý, vô lý”, Thái Hư Cổ Long phát điên, không ngừng kêu gào: “Đại Sở lấy đâu ra nhiều bảo bối thế! Ta đã thấy kỳ lạ rồi, cuối cùng còn bị ngươi lấy hết nữa”.
“Ngươi có thể kể cho ta nghe về lịch sử huy hoàng của Hoang Cổ Thánh Thể này không? Sao ta nghe nói Hoang Cổ Thánh Thể Đại Thành có sức chiến đấu sánh ngang với Đại Đế?”
“Nói thừa”, mặc dù hơi bực bội, nhưng Thái Hư Cổ Long vẫn giải thích cho Diệp Thành, nó cũng rất vui khi kể cho hắn một số chuyện xưa.
“Hoang Cổ Thánh Thể đúng như tên gọi, là huyết mạnh mẽ đại được sinh ra trong thời Hoang Cổ, trăm nghìn năm mới xuất hiện một lần, nhưng mỗi lần xuất hiện thì đều nghịch thiên”.
“Sở dĩ nói là huyết mạch nghịch thiên trong nghịch thiên bởi vì nó là huyết mạch duy nhất có thể sánh ngang với Đại Đế trong số rất nhiều huyết mạch nghịch thiên”.