– Ta không biết!
Đạm Đài Lăng Nguyệt lắc đầu, đột nhiên nói:
– Ta có một bộ phương pháp không biết có thể cứu đệ đệ của ngươi hay không, nhưng có thể thử một lần, bất quá rất phiền toái, cần khoảng một ngày thời gian!
– Vậy thì thử xem a!
Con mắt Nhiếp Vân sáng ngời.
Hiện tại chuyện đại sự nhất là cứu sống Nhiếp Đồng, nàng có biện pháp là tốt nhất, miễn cho phải đi tìm Linh Hồn sư gì đó.
– Ân!
Đạm Đài Lăng Nguyệt gật đầu khoanh chân ngồi dưới đất, bàn tay như ngọc trắng trảo một cái, một khí tức cổ quái từ trên người nàng toát ra, những khí tức này hội tụ ở trên không trung, rất nhanh liền tạo thành từng màn sân khấu giống như Thiên Đạo.
– Đây là cái gì?
Chứng kiến màn sân khấu này, Nhiếp Vân cảm thấy một hồi váng đầu hoa mắt, lập tức bất tỉnh, cái gì cũng không biết nữa.
Chờ hắn tỉnh lại, liền chứng kiến vẻ mặt của Đạm Đài Lăng Nguyệt uể oải ngồi tại nguyên chỗ, sắc mặt bởi vì suy yếu mà vàng vọt.
– Ngươi làm sao vậy?
Thấy nàng như vậy, Nhiếp Vân cả kinh.
Đạt tới Nạp Hư cảnh, cơ năng thân thể viễn siêu thường nhân, cho dù lực lượng hao tổn quá lớn, cũng không có khả năng xuất hiện loại tình huống này, tại sao có thể như vậy?
– Ta không sao, chỉ là tiêu hao quá độ mà thôi, yên tâm đi, khôi phục thoáng một phát là tốt rồi!
Đạm Đài Lăng Nguyệt lắc đầu, vẻ mặt áy náy:
– Thật có lỗi, bí pháp của ta tựa hồ không có hiệu quả gì, Nhiếp Đồng không thể tỉnh lại…
– Không có việc gì!
Quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy Nhiếp Đồng như trước nằm trên mặt đất, vẫn là thi thể, Nhiếp Vân hơi có chút thất vọng, bất quá tia thất vọng kia đảo mắt liền biến mất không thấy gì nữa, nàng đã nói Linh Hồn sư có biện pháp, vậy thì khẳng định có biện pháp, chỉ cần có biện pháp thì có hy vọng.
Không nói thêm gì nữa, Nhiếp Vân nhanh giúp Đạm Đài Lăng Nguyệt khôi phục nguyên khí.
Khôi phục suốt một ngày, lúc này nàng mới hồi phục.
– Ân? Đã đến…
Vừa khôi phục xong, con mắt của Đạm Đài Lăng Nguyệt cùng Nhiếp Vân mới lần nữa trở lại Linh binh phi hành.
– Đã đến?
Nhiếp Vân vội vàng nhìn ra ngoài, quả nhiên thấy một mảnh sơn mạch tương liên, rất nhiều ngọn núi khúc chiết xoay quanh, tầng tầng lớp lớp, không biết lan tràn bao xa.
Không hổ là có thuyết pháp “cửu khúc quanh co núi liền núi”, Thiên Nhãn cũng nhìn không tới cuối cùng, khó trách mật tàng không bị phát hiện.
– Đi xuống đi!
Nhiếp Vân vung tay lên, Linh binh phi hành liền bay về phía sơn mạch.
Cửu Khúc Sơn không hổ là hiểm địa nổi danh của Phù Thiên đại lục, Linh binh phi hành vừa mới tiến đi trong đó liền bị công kích, vô số Yêu thú cả đàn cả lũ, giống như sao băng xông đến.
Tuy thực lực của những Yêu thú này không cao, nhưng số lượng rất nhiều, che khuất bầu trời, tựa như thú triều, giết cũng giết không hết.
– Ẩn Nặc chi khí, che dấu!
Thu hồi Linh binh phi hành, Nhiếp Vân cho Đạm Đài Lăng Nguyệt một đạo Ẩn Nặc chi khí, hai người che dấu, lúc này mới tránh thoát giao phong chính diện.
Không phải hai người sợ những Yêu thú này, mà là mặc dù giết toàn bộ cũng không có giá trị, còn không bằng tạm lánh mũi nhọn.
– Vị trí mật tàng ở chổ đó!
Đạm Đài Lăng Nguyệt lấy ra một ngọc bài tựa như địa đồ, trong tay điểm một cái, xác định phương vị, thả người lao về phía trước, Nhiếp Vân theo sát phía sau.
Phi hành hơn nửa canh giờ, đi vào một sơn cốc rộng lớn, đến nơi này, Đạm Đài Lăng Nguyệt ngừng lại.
– Ở đây?
Nhiếp Vân nhìn sơn cốc, chỉ thấy trống rỗng, tinh thần đảo qua, trừ một ít Yêu thú, thì không có bất kỳ đặc biệt, trong đầu linh quang lóe lên.
– Chẳng lẽ là không gian trận pháp?
Ở đây không có cái gì, nếu như bảo tàng thực ở nơi này, chỉ có thể giấu ở trong không gian trận pháp rồi.
– Ân!
Đạm Đài Lăng Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu, đi về phía trước một bước, tiện tay quăng ra ngọc bài trong tay, nặn mấy cái pháp quyết, lập tức ầm ầm một tiếng, trước mặt liền xuất hiện một cánh cửa truyền tống không gian.
Cái môn hộ này không tính cao lớn, miễn cưỡng chỉ có thể cho một người thông qua, trong đó nhộn nhạo lấy khí tức Phật môn nồng đậm, chứng kiến cái môn hộ này, Nhiếp Vân lập tức cảm thấy Kim Cương Lưu Ly Thể không ngừng nhảy lên, tựa hồ nhận lấy triệu hoán đặc thù nào đó.