Thủy Nhạn Ngọc so sánh chiến lực giữa hai người.
– Chúng ta chỉ có hai thành phần thắng!
– Uy uy uy, ngươi không có tính chiến lực của ta ở trong đó sao?
Lăng Hàn kêu lên.
– Cũng bởi vì có ngươi ở đây, cho nên mới chỉ có hai thành phần thắng, bằng không có thể có ba thành.
Thủy Nhạn Ngọc thuận miệng nói.
– Ha ha, ngươi chê ta vướng chân vướng tay sao? Thực sự là buồn cười.
Thủy Nhạn Ngọc lắc đầu nói:
– Phần thắng quá nhỏ, không đánh tốt hơn!
Lăng Hàn cũng lắc đầu nói:
– Đã chậm, hình như con Man Ngưu này không có dự định buông tha chúng ta.
Ùng ùng, con Ngân Giác Cuồng Tê kia đánh thẳng tới bọn họ.
Tốc độ của nó quả thực không tính quá nhanh, nhưng trọng lượng quá nặng, bởi vậy chạy như điên lên, lực phá hoại của nó kinh người không gì sánh được, đại địa sau lưng nó sụp đổ.
Đây cũng là bởi vì Thiên Địa quy tắc nơi đây không đủ vững chắc, bằng không Sơn Hà Cảnh tiểu cực vị quyết không có khả năng có lực phá hoại như vậy.
– Hình thể chân thực của nó hẳn là so với một ngọn núi cao a, nhưng thu nhỏ lại thành hiện tại, lực trùng kích là cường đại không gì sánh được!
Thủy Nhạn Ngọc nghiêm nghị nói.
Lăng Hàn mỉm cười nói:
– Ta chế tạo cơ hội, ngươi đánh giết nó!
– Ngươi điên rồi, ngươi chỉ là Phá Hư Cảnh mà thôi!
Thủy Nhạn Ngọc kinh hô.
– Đừng quên, lực phòng ngự của ta ngay cả ngươi cũng không thể làm gì được!
Lăng Hàn nói.
Nghĩ đến trận chiến đầu tiên giữa hai người, Thủy Nhạn Ngọc không khỏi đỏ mặt, ở trong lòng nhịn không được mắng lưu manh, cả người càng có một loại tâm tình khác thường, lại để cho nàng hiện lên dư vị, sợ đến nàng vội vàng lắc đầu, không dám nghĩ tiếp nữa.
Thình thịch thình thịch thình thịch, Ngân Giác Cuồng Tê đã chạy vội tới, như một ngọn núi đánh tới.
Lăng Hàn đứng ra, phát động Chân Thị Chi Nhãn, hữu chưởng giơ lên, vận chuyển Phúc Địa Ấn và Lôi Động Cửu Thiên, chợt vỗ ra một chưởng, đánh úp về phía mắt của Ngân Giác Cuồng Tê.
Nó căn bản ngay cả ý né tránh cũng không có, hơi cúi đầu, tiếp đó nhích lên, thình thịch, ngân giác đụng vào ngực Lăng Hàn, nhất thời đánh bay hắn ra ngoài.
Lăng Hàn như một phát pháo đạn, bay thẳng ra.
Hắn toàn lực oanh kích, nhưng ngay cả một cọng lông cũng không có thương tổn được, Yêu thú trời sinh da dày thịt béo, chí ít thể phách Sơn Hà Cảnh là không phải Phá Hư Cảnh có thể oanh tạc, điểm ấy hoàn toàn bất đồng võ giả.
Thủy Nhạn Ngọc lại nhân cơ hội xuất kiếm, một kiếm hoành qua, tước lên cổ Ngân Giác Cuồng Tê.
Nhưng đại gia hỏa này chợt xoay người một cái, đưa lưng về phía Thủy Nhạn Ngọc, hai chân bắn lên, đá nước hậu tới nàng.
Thình thịch!
Thủy Nhạn Ngọc cũng bị đá bay ra ngoài, nhưng nàng dù sao cũng là Sơn Hà Cảnh tiểu cực vị, luận lực lượng có khả năng kém một ít, nhưng sẽ không kém quá nhiều, lăng không lật mười mấy vòng, cuối cùng hóa hết lực công kích.
Chỉ là một kích, tê ngưu liền hiện ra hết uy lực, chiếm cứ thượng phong.
Lăng Hàn bò dậy, sờ sờ ngực, quần áo tự nhiên bị phá vỡ, mà ngực lại có một vết máu, vỡ chút da.
– Không hổ có danh xưng là ‘ngân giác’, quả nhiên lực phá hoại kinh người, ngay cả thể phách của ta cũng không thể hoàn toàn phòng bị.
Lăng Hàn lẩm bẩm.
Nhưng một màn này nếu để cho người khác thấy được, đây tuyệt đối là không thể tin được, Phá Hư Cảnh mà thôi, cư nhiên có thể cứng rắn ăn một kích của Sơn Hà Cảnh mà chỉ xước da?
Phải biết Ngân Giác Cuồng Tê nổi danh nhất chính là độc giác của nó, lực phá hoại kinh người, ngay cả Yêu thú loại sư, hổ cùng cấp cũng không dám cứng rắn ăn một giác, tuyệt đối là trọng thương thậm chí trí mạng.
Thủy Nhạn Ngọc thấy thế, cũng thở phào nhẹ nhõm, tuy sớm có tâm lý chuẩn bị, nhưng vẫn trương cái miệng nhỏ nhắn thành hình tròn, sợ rằng cả đời này nàng không bỏ tập quán này được a.
—————