Từng bước ép sát.
Đừng nhìn mặt Khổng Quang Triết mỉm cười, ngữ khí nhẹ nhàng, nhưng mỗi một câu nói đều để Chu Duẫn Cường hãi hùng khiếp vía.
“Tôi. . . . . . Đồng ý.” Chu Duẫn Cường thở dài: “3000 tỷ liền 3000 tỷ, chỉ cần ông có thể giải quyết hết khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng, giải quyết Giang Nghĩa, 3000 tỷ, tôi sẽ không thiếu một xu.”
Khổng Quang Triết nói: “Đưa tiền trước làm việc sau.”
“Ông!”
Chu Duẫn Cường tức không lời nào để nói, khoát tay áo: “Thôi thôi, Diêm Khải Văn, cậu mang theo ông ta đi lấy tiền đi.”
“Thế này đúng rồi.”
Khổng Quang Triết ngẩng đầu lên, đưa di động ra cho Chu Duẫn Cường nhìn.
“Trò chơi thắng lợi.”
“Sếp Chu, ông liền an tâm ngồi nơi này, chờ đợi tin tức tôi khải hoàn trở về đi.”
Nói xong, ông ta quay người liền rời phòng, Diêm Khải Văn đuổi theo sát.
Thấy bóng lưng bọn họ rời đi, Chu Duẫn Cường cắn răng thấp giọng nói: “Ổ Rắn Hổ Mang, hi vọng các ngươi không làm tôi thất vọng, chặt tên khốn Giang Nghĩa kia thành thịt muối cho cá mập ăn!”
. . . . . .
Giờ này khắc này, Giang Nghĩa hoàn toàn không biết gì cả đối với việc người khác tính toán hại mình.
Đương nhiên, xưa nay anh cũng không cần biết những này, dù sao anh đều là binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, vẫn chưa có người nào có thể từ nơi anh chiếm được tiện nghi.
Giang Nghĩa để Đinh Thu Huyền về nhà trước nghỉ ngơi, sau đó anh đến nhà Trình Hải.
Lúc này ở nhà họ Trình, đã sớm treo đầy vải trắng, còn dán lên câu đối màu trắng, cổng treo đèn lồng màu trắng.