Lại nói hắn cũng chưa chắc có thể đắc thủ, dù sao cũng là tiến vào Bí Cảnh tầm bảo, ai không mang theo chút bảo vật giữ mệnh?
Lăng Hàn lắc đầu, nắm tay của Thủy Nhạn Ngọc, tiếp tục đi tới.
Hắn đi sau mà tới trước, bỏ qua tất cả mọi người, tốc độ rõ ràng không nhanh, nhưng ổn định không gì sánh được.
Dọc theo đường đi, ngay cả Sơn Hà Cảnh cũng chỉ có nhìn theo, nhưng không dám bởi vì bị siêu việt mà buồn bực xấu hổ xuất thủ. Ở đây, phần lớn đều dùng Nguyên lực đến đối kháng dòng nước trùng kích, còn phân lực xuất thủ, vậy đơn giản là tìm chết.
Không sai biệt lắm một canh giờ sau, Lăng Hàn mang theo Thủy Nhạn Ngọc đi tới đáy nước, tiền phương xuất hiện một cánh cửa.
Đó là một cửa đá, cao trăm trượng, trên cửa điêu khắc các loại hình thú, phần lớn Lăng Hàn đều không biết, nhưng có thể cảm ứng được những hình thú này như có sinh mệnh, tản ra uy áp vô tận.
Rõ ràng chỉ là điêu khắc mà thôi.
Mặc dù nói là cửa đá, kỳ thực chỉ có một khuông cửa mà thôi, trên cửa là một Thạch Long, trông rất sống động, như muốn thoát cạnh cửa bay lên trời.
– Đi!
Lăng Hàn cảm thấy đáng tiếc, dọc theo đường đi cũng không nhìn thấy khối Thần Thiết kia, bằng không hắn có thể thu rồi.
Hai người tiến nhập cửa đá, một lực tác dụng cổ quái dắt ở trên người, như muốn phá tan bọn họ thành từng mảnh. Hai người vội nắm tay đối phương thật chặc, miễn cho bị chấn khai.
Thình thịch thình thịch, hai người đồng thời té xuống đất.
Hoàn cảnh thay đổi, bọn họ không hề bị vây trong hoàn cảnh sóng nước nữa.
– Còn không buông tay?
Thủy Nhạn Ngọc nũng nịu nói, cho Lăng Hàn một cái bạch nhãn.
Trong lòng Lăng Hàn không khỏi cảm khái, ở trước khi chưa thấy Loạn Tinh nữ hoàng, hắn nghĩ mọi cử động của Thủy Nhạn Ngọc là tràn đầy mê hoặc, nhưng bây giờ tuy nàng quyến rũ không giảm, nhưng so với Loạn Tinh nữ hoàng lại kém quá nhiều phong tình.
Hắn theo lời buông tay, cười nói:
– Hiện tại nên đi đâu?
Thủy Nhạn Ngọc cũng không phải lần đầu tiên tiến nhập Thiên Hải Bí Cảnh, nhưng cũng chỉ lần thứ hai, mười năm trước tới qua, nhưng 20 năm trước, nàng còn quá trẻ, thực lực không đủ, gia tộc không dám để cho nàng mạo hiểm.
– Sau khi tiến vào đây, chúng ta sẽ ngẫu nhiên truyền tống ở bốn phía, mà càng là giải đất trung tâm, tầng suất xuất hiện Sơn Hà Thạch sẽ càng cao.
Thủy Nhạn Ngọc nói.
– Còn có khối Thần Thiết kia!
Lăng Hàn nhớ mãi không quên.
Đó cũng không phải Tiên Kim, nhưng bị Thiên Hải oanh kích mà không xấu, vậy tuyệt đối vượt qua đại năng Tinh Thần Cảnh, chí ít cũng là Thần Thiết cấp mười ba!
Đối với điểm ấy, Thủy Nhạn Ngọc cũng chỉ có lắc đầu mờ mịt, trước đây chưa từng xuất hiện qua Thần Thiết nghịch lưu tiến nhập Bí Cảnh, ai biết hiện tại nó sẽ xuất hiện ở góc nào.
– Nếu ngẫu nhiên rớt xuống mà nói, vậy cũng có thể là bất kỳ một góc nào ở sát biên giới Bí Cảnh. Chúng ta đi một vòng cũng không tất đủ thời gian, huống chi bị người khác lấy đi có khả năng càng cao.
Nàng phân tích.
Này rất hợp tình hợp lý.
Lăng Hàn thở dài, chỉ kỳ vọng Thần Thiết không giống người thường, sẽ xuất hiện ở giải đất trung tâm.
Hắn đánh giá hoàn cảnh chung quanh, đây là một địa phương mười phần quái dị.
Bốn phía, một mảnh Xích Hồng sắc.
Đây là một bình nguyên, nhưng xa xa có đồi núi phập phồng, còn có cột đá màu đỏ xuyên không, đỉnh đầu tất cả đều là vân vụ Xích Hồng sắc quấn quanh, thị lực không thể xuyên thấu, thần thức không thể đạt tới.
– Ngang!
Xa xa có tiếng thú gào vang lên, chấn đến đại địa run run, vô số hòn đá nhỏ dựng lên.
Ở đây cũng không phải ác địa không có sự sống, tương phản, rất nhiều nguy hiểm đều đến từ Yêu thú ở nơi này, phần lớn đều là Sơn Hà Cảnh tiểu cực vị, nhưng cũng có chút đạt tới trung cực vị thậm chí đại cực vị.
—————