– Hồi bẩm Tổng đốc đại nhân, chậm nhất là ngày mai có thể về tới.
Tư Đồ Duệ nói:
– Mấy ngày nay bản Tổng đốc không có hỏi qua chuyện lương thực, lần này thu gom được bao nhiêu?
Tần Khởi vội nói:
– Số lương thực đã vận chuyển đến đại doanh cũng đủ duy trì cho đại quân dùng trong hai mươi ngày, nếu như số lương thực còn đang vận chuyển tới được đại doanh, ăn trên một tháng hẳn không thành vấn đề.
– Ừ!
Tư Đồ Duệ vui vẻ gật đầu:
– Xem ra không cần lo lắng vấn đề quân lương nữa rồi, Yến Trường Không chừng nào mới đến?
Tư Đồ Duệ vừa dứt lời, ngoài lều bỗng vang lên tiếng bước chân nặng nề, có một bóng người hùng vĩ vén rèm mà vào, mọi người quay đầu nhìn lại, chính là Yến Trường Không đã đến.
Yến Trường Không tiến lên hai bước, cung kính thi lễ với Tư Đồ Duệ:
– Tham kiến Tổng đốc đại nhân.
Tư Đồ Duệ khoát tay xem như đáp lễ, thần sắc nghiêm nghị hỏi:
– Chuyện ở Thanh Ngưu sơn thế nào rồi?
Yến Trường Không nói:
– Tình hình cụ thể vẫn còn chưa sáng tỏ, ty chức từng đích thân vào núi, kết quả đã gặp Mạnh Hổ đại chiến với hắn một hồi, không ai chiếm được tiện nghi. Thế nhưng ty chức cũng có thể kết luận, quả thật có không ít thôn dân đang hội hợp tại đồn điền Thanh Ngưu.
– Ủa, ngươi và Mạnh Hổ đại chiến một hồi sao?
Tư Đồ Duệ ân cần thăm hỏi:
– Không xảy ra chuyện gì chứ?
– Đa tạ Tổng đốc đại nhân quan tâm.
Yến Trường Không lạnh nhạt đáp:
– Lần giao thủ trước sở dĩ ty chức thua hoàn toàn là vì không ngờ tới Mạnh Hổ đột ngột ám toán. Lần giao thủ này ty chức cẩn thận hơn nhiều, kết quả sau một ngày kịch chiến, không ai chiếm được tiện nghi, cuối cùng chỉ có thể ngừng đánh hồi doanh.
– Tốt!
Tư Đồ Duệ vui vẻ:
– Cuối cùng quân ta cũng có một viên đại tướng có thể đối địch cùng Mạnh Hổ! nguồn TruyenFull.vn
Giây phút này, Tư Đồ Duệ rất vui mừng, kể từ khi Mạnh Hổ ngang trời xuất thế tới nay, trước chém Tư Đồ Bưu, sau đó đánh bại Thác Bạt Đảo, sau đó lại đánh Yến Trường Không bị thương, liều mạng giết chết Tư Đồ Hạo. Tên Mạnh Hổ này đã liên tiếp giết chết và đánh bị thương bốn viên danh tướng hiển hách của đế quốc Minh Nguyệt, đã để lại một bóng mờ trong lòng các tướng sĩ của đế quốc Minh Nguyệt. Rất nhiều tướng sĩ của đế quốc Minh Nguyệt khi nhắc đến Mạnh Hổ không khỏi trong lòng run rẩy, lộ vẻ sợ hãi.
Tư Đồ Duệ hiểu rất rõ ràng, muốn thay đổi cục diện như thế cần phải có một viên đại tướng đứng ra, ít nhất phải đánh ngang tay với hắn. Chỉ cần như vậy, trong lòng các tướng sĩ của đế quốc Minh Nguyệt sẽ có một chỗ dựa tinh thần vững chắc, lúc đối mặt với Mạnh Hổ mới không còn run rẩy trong lòng.
Bây giờ, rốt cục Yến Trường Không đã quật khởi, từ nay về sau, lúc hai bên đối trận sẽ không còn sợ Mạnh Hổ bước ra thách chiến như trước nữa.
Nghĩ tới đây, Tư Đồ Duệ bất giác mỉm cười, tha thiết dặn dò:
– Tướng quân Trường Không, trận đánh với quân đoàn cận vệ của đế quốc Quang Huy có liên quan rất lớn đến thành bại của Đông chinh lần này, không thể để thua được. Mạnh Hổ ở đồn điền Thanh Ngưu tuy rằng bây giờ đang an phận, thế nhưng chúng ta tuyệt đối không thể khinh thường, có hai chuyện nhất định ngươi phải nhớ kỹ.
Yến Trường Không nghiêm nghị nói:
– Xin Tổng đốc đại nhân cứ nói.
Tư Đồ Duệ nói:
– Thứ nhất, ước thúc bộ hạ đừng để chúng trêu chọc Mạnh Hổ. Thứ hai, phong toả nghiêm mật ém nhẹm tin tức đại quân rời khỏi Tây Lăng, chuyện này trừ ngươi ra, ngay cả bọn Cung Duyệt cũng không được phép biết. Sư đoàn số Hai nên huấn luyện thì cứ huấn luyện, nên luyện tập thì cứ luyện tập, tóm lại hết thảy giữ nguyên như cũ, ngàn vạn lần không nên vì đại quân rời khỏi Tây Lăng mà trói chân trói tay, trong lòng cố kỵ.
Cảnh Trung bên cạnh sợ Yến Trường Không không hiểu rõ, cố ý giải thích:
– Mạnh Hổ vô cùng tinh tế, trên chiến trường thường có thể thấy rõ những cử động vô cùng nhỏ, năng lực nắm bắt thời cơ của hắn lại càng nhạy bén. Đối với đối thủ nguy hiểm như vậy, chỉ cần chúng ta có một sơ xuất nhỏ là có thể bị hắn phát hiện ra sơ hở, cho nên chúng ta tuyệt đối không thể coi thường.
– Ty chức hiểu.
Yến Trường Không gật đầu thật mạnh, nghiêm nghị nói:
– Xin Tổng đốc đại nhân và tham mưu trưởng đại nhân yên tâm.
– Ừ!
Tư Đồ Duệ vui vẻ gật đầu:
– Có tướng quân Trường Không toạ trấn đồn điền Thanh Ngưu, bản Tổng đốc cũng an tâm.
Dứt lời, Tư Đồ Duệ quay lại dặn dò Tần Khởi:
– Tướng quân Tần Khởi.
Tần Khởi vội tiến lên:
– Có ty chức.
Tư Đồ Duệ nói:
– Ngươi dẫn sư đoàn kỵ binh của ngươi xuất kích ngay trong đêm, đi trước càn quét con đường từ Tây Lăng dẫn tới Nữ Nhi Lệ, không cho phép ai đến gần con đường trong phạm vi hai mươi dặm, kẻ nào vi phạm, giết không tha!
– Dạ!
Tần Khởi ầm ầm đáp lại, lĩnh mệnh mà đi.
Tư Đồ Duệ lại nói:
– Tư Đồ Việt, Thác Bạt Dã.
Tư Đồ Việt và Thác Bạt Dã vội tiến lên:
– Dạ!
Tư Đồ Duệ nói:
– Lệnh cho hai người ở lại trấn thủ đại doanh, gia tăng tiến độ đào địa đạo!
Tư Đồ Việt và Thác Bạt Dã cùng đáp:
– Dạ!
Tư Đồ Duệ lại nói:
– Tần Xa.
Một viên võ tướng vóc người to lớn bước ra khỏi hàng cao giọng:
– Có!
Tần Xa này không có mảy may quan hệ với Tần gia ở Định Châu, mà là người sinh ra lớn lên ở Tây Kinh, xuất thân là tiểu quý tộc, vốn là phó đoàn trưởng của Liêm Đao kỵ sĩ đoàn. Sau khi Tư Đồ Hạo tử trận, Tần Xa mới lên làm đoàn trưởng.
Tư Đồ Duệ nói:
– Liêm Đao kỵ sĩ đoàn ăn ngủ đúng giờ, sau đó nghỉ ngơi cho sớm, nửa đêm sẽ lên đường, trước hừng đông phải chạy tới khu rừng rậm phía Bắc Nữ Nhi Lệ hai mươi dặm mai phục. Chú ý phải che giấu hành tung thật kỹ, ngàn vạn lần không được để cho du kỵ thám báo của đế quốc Quang Huy phát hiện ra sơ hở.
Tần Xa ầm ầm đáp lại:
– Dạ!
Tư Đồ Duệ nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy không yên lòng, lại dặn dò với giọng vô cùng ngưng trọng:
– Tướng quân Tần Xa, lần này có thể đánh tan quân đoàn cận vệ của đế quốc Quang Huy hay không, biểu hiện của Liêm Đao kỵ sĩ đoàn là quan trọng nhất. Ngươi nhất định phải thật là cẩn thận, cẩn thận hơn cẩn thận, ngàn vạn lần không thể sơ ý qua loa!