“Ngươi biết cái gọi là câu dẫn không?” Trương Viễn Hoài biết thừa Vĩnh Hưng nóng lòng, cố ý vòng vo.
“Ông đây chơi còn nhiều hơn ngươi, nói trọng điểm đi.” Dân chơi lên tiếng.
“Vậy ngươi biết cái gọi là mặc đồ tình thú không?” Trương Viễn Hoài cho hắn một ánh mắt mờ ám.
“Là gì?” Vĩnh Hưng hứng thú hỏi lại ngay.
Trương Viễn Hoài tốt bụng đề xuất, dáng vẻ miêu tả hơi bị thành thạo: “Sao ngươi không thử mặc đồ nữ nhân câu dẫn hắn nhỉ? Lựa y phục phần trên kín một chút, phần dưới lộ một chút, nhất định phải khiến hắn ngứa ngáy.”
“Yah ngươi đúng là bằng hữu tốt của ta!” Vĩnh Hưng nghĩ theo lời hắn một chút, trong mắt liền lóe lên ánh sáng. Hắn ngay lập tức khép quạt, háo hức chạy ra cửa nhanh như một cơn lốc, hoàn toàn quên mất mình mới là người phát động chiến tranh lạnh với Đàm Hiên.
Tuy nhiên Trương Viễn Hoài chưa được hít không khí trong lành được bao nhiêu thì Vĩnh Hưng lại kéo gió đến, đánh lên mặt hắn một tiếng chát oan nghiệt bằng tin tức động trời: “Quên không nói cho ngươi biết, hôm nay ta nhận được tin Vũ Khuynh quốc dẫn đầu là hồ ly Vệ vương Doãn Hòa âm thầm tiến vào Thần quốc do thám bị Liễu vương vạch trần, nên mặt dày nói là đoàn sứ thăm hỏi đã xuất hiện trong cung rồi. Sắp tới phụ thân ngươi cũng phải chạy nước rút về kinh bảo vệ hoàng thành, chỗ ta nhiều người để ý, ngươi đến chỗ tứ đệ sống đỡ tháng này dùm ta đi.”
Dứt lời không đợi Trương Viễn Hoài có thời gian cầm dao phóng hắn đã ba chân bốn cẳng vọt đi mất.
Trương Viễn Hoài hận đời.
Cmn ngươi tốt như vậy sao không gửi ta qua bên lục hoàng tử Vĩnh Thương đi? Các ngươi là anh em ruột chẳng phải còn tiện hơn sao?!!!
Tên trời đánh này còn không biết ta ghét tứ đệ thân yêu của ngươi như thế nào à?
Buổi chiều ngày hôm đó, Trương Viễn Hoài xách tay nải lên xe ngựa, rất có cảm giác bị nhà mẹ đuổi đi lấy chồng.
Đm thằng chó Vĩnh Hưng dám cho cả đám thị vệ hộ (áp) tống (giải) hắn chuyển nhà!
Xe ngựa lốc cốc đưa Viễn Hoài cô nương đến tận chỗ ở của Vĩnh Tề, bấy giờ Trương Viễn Hoài mới bàng hoàng nhận ra sau bao bể dâu, nơi hắn dừng chân lại là Ngụy vương phủ năm xưa.
Tất nhiên không phải hắn tinh ý tới mức xây dựng lại vẫn nhìn ra, vấn đề là cảnh vật nơi này chưa từng thay đổi, vẫn y như ngày hắn ra đi.
Vẻ đẹp yên bình khi đó, giờ lại là chốn thê lương không thể tỏ bày…
Bước chân hắn vô thức vội vã, sự hoài niệm cùng nỗi quyến luyến thôi thúc hắn không ngừng dạo quanh. Hắn đi đến Lạc viện, qua đình nghỉ mát cạnh hồ sen tìm thấy một người đang say giấc nồng.
Cơn gió chiều thổi qua, những tia nắng cuối cùng vừa kịp lúc đón áng mây trắng, bầu trời vì thế ánh lên sắc đỏ nặng lòng, lá liễu khẽ lay trong tiếng rì rầm thơ mộng của thác nước hòn non bộ, nam nhân ngủ quên nghiêng đầu dựa vào cột đình, mái tóc dài đẹp như huyền nhung che mất một góc mặt tựa thần tiên… Khiến hắn không khỏi nhớ đến cố nhân.
Anh cứ từng giây từng phút xuất hiện trong tâm trí, nỗi đau này làm sao em chịu được đây?
Trương Viễn Hoài biết hắn là Vĩnh Tề, đứng đực ra đó cũng chỉ là khoảng thời gian bước thêm mấy bước chân. Hắn không chào hỏi, vội quay đầu.
Cùng lúc Vĩnh Tề ngồi ngay ngắn lại, âm trầm dõi theo bóng lưng trốn chạy của hắn.
…
Mất một ngày để chuẩn bị y phục, cuối cùng hôm nay cũng có cơ hội hâm nóng tình yêu. Vĩnh Hưng mặc vũ phục xẻ tà đến tận hông, tóc hắn xõa ra dài chạm eo, búp hoa lan nhỏ xíu trên đầu càng làm nổi bật vẻ đẹp bẩm sinh.
Trời đã tối sắp muộn, hắn đợi Đàm Hiên mỗi lúc mỗi bực mình. Rõ ràng đã nói chủ nhân ra lệnh thì phải xuất hiện, vậy mà hai ngày trời chẳng thấy tâm hơi.
‘Cóc, cóc’
Đang than phiền, bỗng nhiên tiếng gõ cửa vang lên, Vĩnh Hưng đứng bật dậy, háo hức đáp tiếng gõ: “Ta đến đây.”
Hắn đi đến bậc cửa suýt mở ra mới phát hiện cái bóng trên cửa có trâm cài liền tức tưởi vòng lại trong phòng khoác vội áo choàng che cơ thể nóng bỏng của mình, thầm mắng bản thân miệng nhanh hơn não, chưa kịp nhìn rõ ai bên ngoài đã nói “Ta đến đây” làm mẹ gì?
‘Cạch’ Cửa phòng mở ra, trước mặt hắn là một nữ nhân yêu kiều bạc nhược, đằng sau nàng là một tì nữ cận thân, có Vĩnh Bình và cả tên khốn mấy ngày không thấy.
Cmn bu trước cửa phòng ông làm gì?