Lớp trang điểm của cô vẫn còn nguyên, môi lại bị cắn rách, có tơ máu thấm ra.
Cô lau tơ máu đi, lại tô son môi lên, sau đó sửa sang lại đầu tóc hỗn độn, trên mặt có thêm sự quyến rũ của đàn bà.
Nhìn chính mình trong gương, Thịnh Hoàn Hoàn bỗng cảm thấy bản thân thật đáng buồn…
Sau khi đi ra từ WC, Thịnh Hoàn Hoàn liền thấy Lăng Tiêu đứng dưới một tán cây phong, dáng vẻ lạnh lùng cấm dục kia hoàn toàn khác với người đàn ông như dã thú vừa rồi.
“Đi thôi.” Thấy Thịnh Hoàn Hoàn ra tới, Lăng Tiêu bước về hướng phòng.
Thịnh Hoàn Hoàn dừng bước: “Tôi muốn về nhà.”
Lăng Tiêu nói: “Đi vào chào hỏi một tiếng rồi về.”
Cô nói: “Tôi muốn về ngay.”
Trên mặt Lăng Tiêu xuất hiện chút lạnh lẽo: “Sợ bị người đàn ông kia thấy dáng vẻ hiện giờ của cô đến thế à?”
Thịnh Hoàn Hoàn nắm chặt nắm tay, không nhịn được mà nói: “Có liên quan gì đến anh ta? Vì sao anh nhất định phải liên tưởng tôi và anh ta với nhau, tôi đã nói với anh là tôi và anh ta đã kết thúc, tôi đã sớm không yêu anh ta, vì sao anh lại không tin?”
Cô là vợ hắn, cho dù hắn không yêu cô cũng đừng sỉ nhục cô như vậy trước mặt mọi người như vậy, cô là người, cô cũng có tôn nghiêm của mình.
“Là không yêu, hay là không dám?” Lăng Tiêu bước từng bước tới gần Thịnh Hoàn Hoàn: “Nhìn vào mắt tôi, trả lời tôi.”
Là không yêu, hay là không dám?
Đối mặt với cặp mắt đen như có thể nhìn thấu linh hồn, cổ họng Thịnh Hoàn Hoàn nghẹn lại.
Một lát sau, cô mới kiên định trả lời hắn: “Là không yêu.”
“Vậy vào cùng tôi.”
“…”
Khi cánh cửa lại bị đẩy ra, Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn một trước một sau đi đến.
Hai người vừa ngồi xuống, Đường Dật liền không đứng đắn thổi tiếng huýt sáo: “Thật kịch liệt, môi còn bị rách, Lăng Tiêu, anh thật không biết thương hoa tiếc ngọc.”
Lăng Tiêu bậc lửa châm điếu thuốc rồi ngậm trên môi, không giải thích gì.
Trong phòng đột nhiên trở nên an tĩnh đến đáng sợ, từng ánh mắt sắc bén làm Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy lưng như kim chích.
Người từng trải vừa nhìn liền biết vừa rồi cô và Lăng Tiêu đã làm cái gì.
Mộ Tư bên cạnh nhìn môi Thịnh Hoàn Hoàn sưng đỏ, váy đã nhăn nhúm, có thể thấy rõ được dấu hôn trên cổ, hai nắm đấm của anh ta vang lên “Răng rắc”.
Trong đầu anh ta không khỏi hiện ra hình ảnh cô và Lăng Tiêu thân mật, ghen ghét làm anh phát cuồng.
Mộ Tư đột nhiên đứng lên, bắt lấy tay Thịnh Hoàn Hoàn, lôi kéo cô đi ra bên ngoài: “Anh đưa em về nhà.”
Anh đưa em về nhà.
Mộ Tư đã từng nói những lời này với cô vô số lần, lần nào cô cũng vui vẻ nhảy nhót, cười vô ưu vô lự, thuần túy tươi đẹp.
Chỉ có lần này, trái tim cô đã lạnh.
Về nhà, nhà nào?
Anh ta muốn đích thân đưa cô về Lăng Phủ sao?
“Buông tay.” Thịnh Hoàn Hoàn dùng sức ném tay Mộ Tư ra.
Mộ Tư uống hơi quá, bị Thịnh Hoàn Hoàn đẩy như vậy thì ngã vào vách tường, đau đến anh ta rầu rĩ rên lên một tiếng.
Anh ta cứng lại, lại nắm lấy tay Thịnh Hoàn Hoàn, dùng giọng nói dễ nghe dịu dàng đáp: “Hoàn Hoàn, anh đưa em trở về, em về nhà với anh được không?”
Giọng nói Mộ Tư dịu dàng đến nao lòng, giống như một người đàn ông nói chuyện với cô gái mà mình thích, bất đắc dĩ lại cưng chiều: “Đừng quấy nữa em, trở về với anh được không?”
Đáy mắt Thịnh Hoàn Hoàn xẹt qua tia đau đớn dữ dội, tiếp theo bẻ từng ngón tay của anh ta ra: “Mộ tổng, mong anh tự trọng.”
Mộ Tư nhìn tay bàn trống rỗng, năm ngón tay từ từ siết chặt, trái tim đau đớn như bị lăng trì, làm anh ta khôi phục chút lý trí.
Trái cổ của anh ta lăn lộn vài vài, sau đó mới suy sụp nói: “Xin lỗi, là anh làm quá.”
Nói xong, Mộ Tư xoay người đi ra ngoài cửa.
Hàn phu nhân phức tạp liếc nhìn Thịnh Hoàn Hoàn một cái, lo lắng đuổi theo.
Mà từ đầu tới đuôi Lăng Tiêu chỉ lạnh lùng nhìn, giống như đang xem một trò khôi hài không có liên quan gì đến hắn.
Trái tim Thịnh Hoàn Hoàn lạnh lẽo, nhưng đau đến mấy cũng không thể nói, chỉ cảm thấy bọn họ đều đáng buồn như nhau.
Mộ Tư đi rồi, trong phòng khôi phục im lặng.
Lăng Tiêu liếc nhìn Đường Dật một cái, bắt đầu nói đến chủ đề đêm nay.