“. . .” Thẩm Thanh Thanh cùng Lâm Như Uyên liếc nhau, đều cảm thấy mình bị nhét một tấn thức ăn cho chó.
. . .
Sau bữa ăn, Mộc Ân cùng Lục Phong Miên đến lầu ba, gõ cửa phòng.
Cửa một hồi mới mở, Thẩm Gia Minh từ bên trong bước ra, đôi mắt thâm quầng, một mặt cà lơ phất phơ không kiên nhẫn: “Có chuyện gì sao?”
Cậu ta chưa từng thấy Lục Phong Miên, cũng không biết thân phận của Lục Phong Miên, tự nhiên là không tôn trọng.
Mộc Ân cũng chẳng tính toán với đứa bé làm gì, nói: “Tôi tới là muốn hỏi cậu một ít chuyện, thuận tiện đi vào nói chuyện sao?”
“Trò chuyện cái gì? Lại hỏi chuyện Bạch Oánh tối hôm qua tìm tôi làm gì? Vì sao tôi không chết?”
Thẩm Gia Minh một mặt không kiên nhẫn: “Tôi đều đã nói hai lần rồi, những lời nhảm nhí của chị ta, tôi làm sao nhớ được chị ta nói cái gì, về phần tại sao tôi không chết, mà mẹ tôi chết, các người làm gì cứ đến hỏi tôi, có bản lĩnh đến hỏi Bạch Oánh đấy!”
Thi thể Thẩm Bạch Oánh đều đã lạnh, muốn hỏi cũng là xuống âm phủ hỏi, thằng nhóc này nói chuyện cực khó nghe.
Mộc Ân đang muốn nói lại, Lục Phong Miên ở bên cạnh đã một phát bắt được cánh tay cậu ta, hung hăng vặn một cái.
“A…” Thẩm Gia Minh kêu đau một tiếng, rút cổ tay không ra, phẫn nộ nhìn Lục Phong Miên: “Chú muốn làm gì!”
“Thẩm Kế không giáo dục con trai, nếu không thì mang đến quân doanh luyện tập.” Lục Phong Miên cậu ta như xách một con gà con, tiếp tục vặn cổ tay cậu ta thêm một cái.
Thẩm Gia Minh bị ép uốn gối khom người trước mặt Lục Phong Miên, tức giận vô cùng, nhưng sức lực kém xa Lục Phong Miên, không tránh thoát được cũng phản kích không được.
Vừa vặn lúc này quản gia từ trên lầu đi xuống, Thẩm Gia Minh thấy vậy vội kêu: “Lão Lưu! Lão Lưu!”
Nghe cách gọi này của cậu ta, Mộc Ân cũng cảm thấy đứa nhỏ này bình thường chắc chắn rất không có lễ phép.
Quản gia nghe được giọng nói đi tới, thấy dáng vẻ Lục Phong Miên đang bắt lấy Thẩm Gia Minh, cũng là bất đắc dĩ, khuyên nhủ: “Gia Minh thiếu gia, đây là quý khách của lão gia, thiếu gia ngoan một chút, đừng. . .”
“Ông là con chó ăn cây táo rào cây sung, sớm muộn gì tôi cũng nói cha tôi đuổi việc ông!”
Thẩm Gia Minh không chờ quản gia nói xong liền mắng lên, hoàn toàn không coi ai ra gì: “Sớm biết ông không phải là thứ tốt gì, cũng không biết giúp đỡ người trong nhà, tôi nên nói cha. . . aaaa. . .”
Cậu ta nói còn chưa dứt lời, bị Lục Phong Miên một cước đá trúng bắp chân, phịch một tiếng quỳ trên mặt đất.