Trò chuyện nói, cuối cùng có hỏi đến chuyện của Lâm Nhược Khê.
Mạc Thiện Ny vẻ u sầu gật đầu:
– Đúng vậy, cục trưởng Triệu, nhưng chủ tịch hội đồng quản trị của chúng tôi tuần sau có thể xuất viện, sức khỏe đã khôi phục.
Cục trưởng Triệu đầy vẻ vui mừng nói:
– Vậy là tốt, lãnh đạo cơ quan nhà nước chúng tôi thật sự hết lời khen ngợi thành tích của quý công ty trong vài năm nay, Lâm tổng càng không thua kém so với cánh mày râu, tuổi còn trẻ mà có thể dẫn dắt Quốc Tế Ngọc Lôi, hằng năm dành được thành tích hơn người. So với lão chủ tịch còn có khí phách hơn. Thực sự là trụ cột trẻ tuổi không thể thiếu của hội thương gia Trung Hải, tôi còn nhớ 1 năm trước lúc nhận bằng khen 10 xí nghiệp lớn đứng đầu của Trung Hải, phong thái của Lâm tổng thật làm cho người ta khó quên…
Nói đến Lâm Nhược Khê cả nhóm người lại thổi phồng 1 phen, vài người đàn ông có triển vọng càng có đôi phần hướng theo.
Dương Thần âm thầm cười gượng, xem ra tính nết lạnh nhạt của Lâm Nhược Khê cũng là vì bất đắc dĩ, nếu mà có đôi chút niềm nở, sẽ có rất nhiều đàn ông theo đuổi đến nỗi cửa cũng bị phá tung.
Xem ra cuộc trò chuyện đã đến lúc, Đường Uyển đề nghị nói:
– Hôm nay các vị đến là để chơi tennis, công việc hãy gác qua 1 bên, không biết ai muốn lên khởi động trước tiên?
– Ha ha, Đường tổng nói rất đúng, lão Lưu tôi lên chơi vài chiêu, vị nào tiếp chiêu với tôi?
Một lão tổng trung niên cầm cây vợt tennis lên hỏi.
– Để tôi.
Một 1 phụ nữ hơi béo nhìn có vẻ biết cách giữ dáng cầm vợt tennis lên mỉm cười nói:
– Anh Lưu, hãy nương tay, người ta mới vừa sinh đẻ xong vài tháng, sức khỏe vẫn chưa khôi phục hoàn toàn.
– Tất nhiên tất nhiên…
Dương Thần nhìn người phụ nữ trẻ kia vặn vẹo cái mông to cùng người đàn ông kia cười cười nói nói lúc đánh banh, thầm cười trong bụng đây là đánh banh hay là tán tỉnh?
Cuộc khởi động tennis bắt đầu không bao lâu, bên sân lại tới thêm 1 nhóm người, người đi đầu là người đeo kính đen, mặc đồ tennis màu hồng nhạt lòe loẹt, khuôn mặt đàn ông trắng nỏn, vóc dáng không cao lớn, khắp người lộ toát ra một chút hơi nhu mì mà người đàn ông bình thường không có, làm cho cả con người tỏ vẻ có vài phần dịu dàng duyên dáng, nếu không có đặc trưng của hạch cổ hoàn toàn có thể coi như là cách trang điểm trung tính của cô gái trẻ.
2, 3 người tùy tùng đi theo sau người đàn ông lưng đeo dụng cụ thể thao, ngoài ra còn 4 người bảo vệ mặc vest, dù trời đang nắng nóng, vẫn ăn bận tỉ mỉ chỉnh tề, ánh mắt sắc bén nhìn 4 phía, rõ rang là những tay chuyên nghiệp.
Nhóm người này xuất hiện khiến cho mọi người xung quanh để ý, nhưng vẻ mặt khác với vẻ nhiệt tình lúc gặp Đường Uyển vừa rồi, tuy đang cười, nhưng nhìn ánh mắt của mấy người, bộ dạng lộ ra đôi phần sợ hãi.
– Không ngờ Chu thiếu tổng cũng đến, thật là hân hạnh.
Đường Uyển là chủ nhân tiến trước nhất chào đón nói.
Người thanh niên họ Chu vẻ mặt ôn hòa cười cười, gỡ kính râm xuống, lộ ra đôi mắt 1 mí dễ nhìn, cùng Đường Uyển bắt nhẹ tay, liền buông ra, văn vẻ lịch sự:
– Đường tổng thật biết đùa, Chu Đông Thành tôi chỉ nhờ vào danh tánh của cha mới được hân hạnh quen biết quý vị ở đây, quý bị đừng phiền hà nửa chừng tôi đến quấy rầy là tốt rồi.
Nghe đến tên tuổi của Chu Đông Thành này, Dương Thần nhíu nhíu mày, khiều nhẹ cánh tay của Mạc Thiện Ny ở bên cạnh, hỏi nhỏ:
– Chu Đông Thành này, có phải là Chu Đông Thành của tập đoàn Đông Hưng?
Mac Thiện Ny kì lạ nhìn vào Dương Thần, cười nói:
– Không ngờ anh cũng biết tập đoàn Đông Hưng, xem ra anh cũng không phải là người không biết gì, không sai, anh ta là con một của Chu Quang Niên, đại thiếu gia của Đông Hưng, tôi khuyên anh nên tránh xa anh ta, không thì sẽ rất nguy hiểm.
– Nguy hiểm? Xem anh ta khá lễ phép.
Dương Thần cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Chu Đông Thành đích thực, không ngờ Sắc Vi ẩn náu trong nhà kẻ địch mà con của tên họ Chu lại là 1 thanh niên xuất sắc, hơn nữa bộ dạng lễ phép, thật không nhìn ra xuất thân từ xã hội đen.
Vẻ mặt Mac Thiện Ny có đôi chút khác biệt, cuối cùng nói nhỏ bên tai của Dương Thần:
– Tôi nói nguy hiểm, là vì anh ta không thích phụ nữ….
– Anh ta không thích phụ nữ, như vậy anh ta thích cái gì?
– Không sai, đàn ông!
Dương Thần giật cả mình, hèn chi nhìn thấy cách bắt tay của anh ta với Đường Uyển như thể vừa chạm tay liền buông ra, không phải vì lễ phép mà là anh ta không thích tiếp xúc phụ nữ.
Mạc Thiện Ny nhìn thấy Dương Thần tựa như trúng độc, cười khanh khách nói nhỏ:
– Anh sợ cái gì, bộ dạng của anh, anh ta chưa chắc thích đâu!
Dương Thần không để tâm nghe, vì đột nhiên nhớ lại, dạo trước khi ăn khuya đã cứu Trần Bá, khi đó Trần Bá nói là có 1 ông họ Chu bắt anh đi tiếp khách, họ Chu, mà lại sai khiến được 1 tên đầu sỏ xã hội đen Quách Tử Hằng ra sức bắt người, xem ra cũng chính là Chu Đông Thành này.
Nghĩ vậy, mọi chuyện đều rõ ràng, mấy ngày trước bị mấy người lạ lái xe Honda màu đen truy đuổi, luôn buồn bực không biết bọn họ do ai phái đến, nghĩ sẽ có liên quan đến Chu Đông Thành, dẫu sao lúc đầu cho Quánh Tử Hằng về báo với ông chủ của anh ta, có gì thì kiếm “tao’’.
Quả nhiên, Chu Đông Thành nói với nhóm thương nhân và chính trị đơn giản mấy câu, tực như không chút để ý nhìn về phía Dương Thần, còn cười 1 cách “quyến rũ’’.
Dương Thần vốn tưởng chuyện đã xong, nhưng sau khi Chu Đông Thành cùng với những nhân vật quan trọng nói vài câu, với ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cùng với mùi nước hoa phụ nữ nồng nặc, đi đến cạnh Dương Thần, tự nhiên ngồi xuống.
– À anh, phiền anh tôi ngồi chỗ này được không?
Vẻ mặt của Chu Đông Thành có đôi chút giống nam diễn viên Hàn quốc, môi mỏng mặt đầy phấn, nay lại gần làn da đặc biệt mịn màng.
Tuy Dương Thần ở nước ngoài gặp qua không ít loại đồng tính này, nhưng lần đầu tiên ngồi gần như vậy, hơi gượng gạo cười:
– Anh đã ngồi xuống rồi, còn hỏi tôi lảm gì nữa?
– Ngồi xuống là quyền của tôi, hỏi anh là muốn biết ý kiến của anh.