– “vào trong hãy nói, đứng ngoài đây không tiện”
Nói xong đi một mạch vào trong . Những người tiếp đón ngơ ngác nhìn nhau , có vẻ thấy thái độ này không mấy thân thiện. Thôi thì mặc kệ, bọn họ cũng thuận theo đi vào. Vừa bước vào trong sân, đạo sĩ đã đứng giữa sân nhìn một lượt mà nói.
– ” Trịnh gia chủ có phải dạo gần đây ăn uống không ngon miệng, cứ ăn vào là nôn ra ngoài hết, có phải như vậy không?”
Vợ chồng họ Trịnh giật mình nhìn nhau, cảm thấy vị đạo sĩ này nhãn quan không tầm thường, liền lập tức hướng về đạo sĩ mà hỏi gấp.
– ” không sai, chính là như vậy. Xin hỏi tại sao cao nhân biết được điều này?”
Đạo sĩ không nói gì, vẽ mặt lạnh lùng đi thẳng ra cổng mà đóng lại khiến mọi người ngơ ngác. Đang không hiểu gì, lại thấy đạo sĩ rút ra một đạo bùa dán lên cánh cổng. Trong lúc mọi người ngơ ngác chồng ngơ ngác, đạo sĩ quay lại rút cây mộc kiếm ra, vừa đi về hướng Trịnh Võ Quyết vừa nói.
– ” sở dĩ ngươi ăn không được là do trên lưng ngươi đang cõng một con ma ốm đói, con ma ấy le lưỡi dài đỏ của nó quấn quanh cổ ngươi khiến ngươi không thể ăn uống gì được. Tình trạng này kéo dài ngươi sẽ kiệt sức và chết vì đói “
Nói đến đây thì cũng đã bước đến trước mặt Trịnh Võ Quyết, đôi mắt nhìn thẳng không rời. Những người xung quanh nghe xong đều giật mình, vô thức lùi lại một bước tránh xa Trịnh Võ Quyết, ai nấy khuôn mặt đều sợ hãi. Trịnh Võ Quyết không tin, hoặc là không dám tin, giọng nói run rẩy.
– ” cao nhân xin đừng đùa như vậy mà, làm sao mà tôi bị ma ám được chứ…”
” PẶC…” đạo sĩ không để Trịnh Võ Quyết nói xong đã tung chưởng tay phải đánh ngay trán hắn. Chưởng pháp trong lòng bàn tay ẩn giấu một đạo bùa, theo chưởng pháp mà bị đánh dính lên trán hắn. Linh lực của đạo sĩ truyền qua lá bùa tạo thành làn sóng chạy khắp cơ thể kẻ bị ám. Làn sóng linh lực chạy đến tứ chi, cùng đường dội ngược lại. Trịnh Võ Quyết run rẩy rên rỉ trong làn sóng. Mọi người xung quanh hoảng hốt giật lùi thêm hai bước nữa, tránh xa kẻ bị ma ám , xem chừng sợ ma lắm. Làn sóng xuất phát từ chưởng lực ở trán lan tỏa ra toàn cơ thể rồi dội ngược lại, đúng lúc tập trung lại điểm xuất phát thì đạo sĩ buông kiếm ra, vung tay trái đánh vào tay phải để tiếp thêm một kình lực nữa.
“GÀO…” một tiếng thét vang lên, một hình bóng mờ ảo trông rất gớm bị đánh bay ra khỏi cơ thể Trịnh Võ Quyết.
” Á.Á..Á… CÓ MA…” mọi người xung quanh chứng kiến cảnh đó đều hét lên kinh hãi, vô thức đều chạy hết ra sau lưng đạo sĩ mà trốn. Bóng mờ kia bị đánh bay khỏi cơ thể Trịnh Võ Quyết, nhất thời không có chỗ bấu víu liền bay vào cái cây trồng làm cảnh trong sân mà ẩn nấp. Đạo sĩ nhìn thấy thì cau mày, bàn tay đặt trên trán kéo xuống túm lấy cổ áo Trịnh Võ Quyết mà ném hắn ra sau lưng mình, nói lớn.
– ” ĐỠ LẤY HẮN…”
Lời nói đã nói ra nhưng không ai dám làm. Trịnh Võ Quyết bị ném ra phía sau, những người ở đó tự khắc dạt xa hắn như bầy cá dạt xa cục đá khi cục đá ấy bị ném xuống nước. Trịnh Võ Quyết té bịch xuống đất trong đau đớn, cơ thể ốm yếu của hắn không chịu được va chạm mạnh mà trượt tay, đầu đập nhẹ xuống đất khiến xước da, một chút máu chảy ra. Đạo sĩ thấy vậy thì trợn mắt chỉ mặt đám người ấy mà mắng.
– ” con ma ta đã đánh bay ra rồi, các ngươi sợ cái gì nữa? Mau đở hắn đứng dậy!”
” A.a. Ô.ô. ” những tiếng nhí nhố của đám người kia, chúng kéo nhau đở chủ dậy. Trịnh Võ Quyết lúc này mơ hồ choáng váng, được người khác dìu đứng dậy vẫn chưa hiểu chuyện gì, ngơ ngác hỏi.
– ” chuyện gì? Có chuyện gì đã xảy ra? Tại sao ta lại…”
Chưa kịp nói xong, Trịnh phu nhân đứng bên cạnh ôm tay chồng, vừa mừng vừa sợ mà nói.
– ” ông đó, bị ma ám mà không biết. Cũng may có vị đạo sĩ kia kéo con ma ra khỏi người ông, cứu ông một mạng”
” Đúng đó, đúng đó… vị đạo sĩ kia vừa tới đã hiển lộng thần uy…” Đám người xung quanh cũng nói vào. Trịnh Võ Quyết lúc này nghe mình bị ma ám thì mặt tái xanh, lại nhìn theo hướng vị đạo sĩ đang đứng mà hy vọng , miệng lắp bắp.
– ” thật… thật vậy sao?”
Mọi người xung quanh gật đầu liên tục. Trịnh Võ Quyết lúc này run rẩy cố gắng đứng thẳng, hướng đạo sĩ mà cung kính thi lễ.
– ” ơn cứu mạng ta không bao giờ quên, tạ ơn cao nhân, trăm sự nhờ người”
Đạo sĩ vẫn hướng đôi mắt nhìn về cái cây, phẩy tay về phía sau mà nói.
– ” thế thiên hành đạo là trách nhiệm của đạo sĩ, ta tự khắc sẽ làm. Mọi việc vẫn chưa xong đâu, các ngươi tránh ra xa đừng làm vướng chân tay ta”
Dứt lời vung kiếm chỉ vào con ma đang núp ở cái cây. Mọi người nhìn thấy đều kinh hãi, vội lùi lại ba bước nữa, núp sau lưng đạo sĩ. Xem ra đạo sĩ vừa tới nơi đã lập tức có cơ hội thể hiện mình. Việc làm trước mắt là bắt con ma trốn trên cây. Trông thật sự rất oai phong.