Ông cụ ngồi dưới đất gào khóc, cầu xin người qua đường cứu cháu ông ấy.
“Xin hãy thương xót, cứu lấy cháu tôi đi mà? Tôi xin mọi người.”
“Chỉ cần có thể cứu cháu tôi, tôi tình nguyện bỏ ra 3 tỷ để cảm ơn người đó.”
“Có ai có thể giúp tôi không?”
3 tỷ, đối với người bình thường mà nói là một con số rất mê người.
Đều nói có tiền có thể sai khiến ma quỷ.
Nhưng dù vậy, vẫn không có ai đi cứu đứa bé kia, bởi vì giữa tiền tài và mạng sống, tất cả mọi người đều chọn mạng sống.
Giỡn gì thế, sóng lớn như vậy, còn có gió thổi mạnh, thời tiết như vậy xuống nước, ai xuống đều phải chết.
Giờ chỉ có thể mong đội cứu hộ mau tới.
Lúc mọi người bàn tán, Giang Nghĩa vứt áo khoác vừa cởi sang một bên, chuẩn bị xuống nước.
Một người đàn ông cao gầy đứng bên cạnh ngăn anh lại: “Cậu làm gì à?”
“Cứu người.”
“Cứu người?” Ông ta cười khẩy: “Muốn tiền không muốn mạng sao? Không thấy nước sông cuồn cuộn thế nào à?”
Giang Nghĩa thản nhiên nói: “Còn được.”
Ông ta cười liên tục: “Còn được? khoác lác điên rồi hả? Biết tôi là ai không? Đội trưởng đội bơi bội của tỉnh —— Điền Dương. Tôi mỗi ngày đều ngụp lặn trong nước, kỹ thuật bơi lội đỉnh cao, nếu có thể cứu người, còn tới lượt cậu sao? Đừng thấy tiền sáng mắt, không biết tự lượng sức mình, cút ra phía sau đi, ở đây chỉ vướng chân vướng tay.”
Mọi người cũng nghĩ thế.
“Nói cũng đúng, sóng lớn như vậy, chỉ dựa vào sức người là không thể cứu được đứa nhỏ.”
“Đừng nói người bình thường như chúng ta, cho dù là đội trưởng Điền Dương mỗi ngày đều huấn luyện chuyên nghiệp cũng cứu không được.”
“Người ta là vận động viên chuyên nghiệp, ngay cả anh ta còn không cứu được, người khác càng không phải nói, vẫn nên kiên nhẫn chờ cảnh sát đến đi, đừng có vội đi tìm chết.”
Lúc này, lại có một cơn sóng lớn đánh tới, khiến đứa bé chìm xuống nước.
Thấy đứa nhỏ kiên trì không nổi nữa.
Giang Nghĩa không giải thích, lại một lần nữa đi về phía bờ sông.
“Uy, điên rồi sao không? Không nghe rõ lời tôi nói sao? Sóng lớn như vậy, đi xuống chỉ có chết!”