“Lái xe cả một đêm mệt chết mất, đi ly cà phê của cậu cho tôi đi.” Ngô Giang lấy ly cà phê trong tay Quý Bắc Chu, “Hắc Tử và những người khác ở tầng mấy vậy?”
“Tầng hai.”
Quý Bắc Chu nói chuyện với Ngô Giang, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào người trước mặt.
“Vậy tôi lên đấy xem trước, hai người nói chuyện đi.” Ngô Giang vỗ lên bờ vai của anh, cầm ly cà phê rồi đi vào bệnh viện.
Quý Bắc Chu nhìn cô đi tới gần.
Cô mặc một chiếc váy dài màu nhạt, một bộ áo khoác lông, nhìn dịu dàng sạch sẽ, rồi cô đi đến trước mặt cười với anh, “Sao vậy? Không chào đón em à?”
“Sao em lại tới đây?”
“Gần đây không bận gì ở trường cả, nên xin nghỉ với giáo sư.” Lâm Sơ Thịnh quan sát anh.
Tự sau lần hành động đó, anh chỉ vốc nước ở bệnh viện để rửa mặt, cũng không thay quần áo, quần áo anh vẫn dính đầy bùn đất và vết máu, nhìn bẩn thỉu luộm thuộm.
Lâm Sơ Thịnh duỗi tay kéo lấy quần áo anh, “Sao anh lại mang dáng vẻ này?”
“Anh không sao, thật ra em không cần phải tới đây.”
Phải vượt cả quãng đường dài, Quý Bắc Chu không nỡ để cô chịu khổ như vậy.
Lâm Sơ Thịnh lại ngẩng đầu cười với anh:
“Em biết anh không sao, nhưng em chỉ muốn ở cạnh anh, em cảm thấy…”
“Có lẽ anh sẽ cần em, nên em tới đây.”
“Em muốn ở cạnh anh.”
Quý Bắc Chu đưa tay kéo cả người cô vào trong ngực.
Hắc Tử bước khập khiễng từ trong bệnh viện ra: “Đội trưởng, đội trưởng, thoát khỏi nguy hiểm, Đại Bôn không sao nữa rồi…”
Một người đàn ông lại khóc đỏ cả mắt.
Nhưng khi thấy Lâm Sơ Thịnh cũng ở đây, Hắc Tử thấy mất mặt, nước mắt nghẹn ở mắt, khiến mặt mũi cũng đỏ lên.
Lúc này ánh mặt trời chạy khỏi đường chân trời, đang dần dần nhô lên, nhuộm cả chân trời thành một màu đỏ cam.
**
Cũng vì có quan hệ với Quý Bắc Chu, Lâm Sơ Thịnh cũng quan tâm đến tin tức ở nơi này.
Cô xem được tờ báo ở trên mạng, nhưng không dám làm phiền anh, vậy nên đã liên lạc với Ngô Giang trước, Ngô Giang là người bên phía truyền thông, có quan hệ rộng, có thể biết được những chuyện cô chưa biết, cũng bởi vậy cô mới biết được Quý Bắc Chu không sao cả.
Ngô Giang cũng nhận được tin tức, nghe nói có thương vong nên lo lắng đủ điều.
Ông đang chuẩn bị đi đến đó, cũng không ngăn nổi sự cầu xin của Lâm Sơ Thịnh, bèn dẫn cả cô theo.
Sau khi Ngô Giang biết được tình hình thật, bài báo địa phương này hầu như chỉ ca tụng cảnh sát ở nơi này, thật sự rất bất công, ông liền viết một bài báo về những người ở trong khu bảo hộ trong đêm.
Rồi liên lạc với cánh truyền thông quốc tế, phát bài báo ở trên mạng.
Lần này để bắt được kẻ trộm săn, số thương vong vô cùng nặng nề, có người trên thế giới cũng quan tâm đến.
Bài báo này vừa được tung ra đã dấy lên xôn xao.
Quốc tế cũng nóng lên vấn đề đánh dẹp nạn trộm săn, không ít nước đã chỉnh sửa lại luật, và nhiều nước cũng nhân cơ hội này để phối hợp hành động, nhằm trấn áp nạn săn trộm và mua bán những chế phẩm từ động vật hoang dã, và cũng thu được nhiều kết quả đáng kể.
Có tình nguyện viên đến từ các nơi trên thế giới, liên tục quyên góp tiền và vật tư vào khu bảo hộ.
Màu da khác nhau, hoàn cảnh khác nhau, nhưng lại gặp nhau vì một mục đích chung.
Vu Bôn đã thoát khỏi nguy hiểm, được chuyển đến bệnh viện ở thành phố lớn.
Quý Bắc Chu lại trở về bảo hộ, bắt đầu xử lý vật tư mà khắp nơi trên thế giới quyên góp đến.
Ngày đầu tiên trở về, anh bận đến mức đầu óc quay cuồng.
Đợi đến khi kết thúc công việc, anh mới nhớ ra đã để Lâm Sơ Thịnh ở lại một mình, nên anh chạy chậm đến khu ký túc xá, ở một khoảng cách xa đã thấy Lâm Sơ Thịnh đang đứng ở ban công phòng của anh, đang giúp anh lấy quần áo xuống.
Khi làm nhiệm vụ, bộ đồ đầy máu và bụi bẩn, qua tay cô lại trở nên gọn gàng ngăn nắp.
Lâm Sơ Thịnh thấy anh, vội ghé vào trên ban công vẫy tay.
Cô tới đây, mọi thứ ở nơi này đều như bình thường…
Nhưng cũng có vẻ khác mọi khi.