“Thì ta chỉ bảo xem chừng thôi mà.”
“Ta cảm thấy cái chết của Phàn Tam Nhi nhất định liên quan tới mẫu thân hắn.” Lý Kính Dư phân tích: “Phàn Tam Nhi không sớm không muộn, cứ phải lúc mẫu thân hắn đến, viết xong một bức di thư rồi mới chết. Ta nghĩ phải đến tám chín phần mẫu thân hắn là người hạ độc.”
“Huynh đưa di thư cho ta xem.” Trần Cẩn Phong đưa tay nhận lấy bức thư mà Lý Kính Dư đưa rồi mở ra đọc thật cẩn thận. Trên bức thư viết: “Chuyện đã đến đây, ta cũng không còn tâm nguyện gì, những chuyện cần làm đã làm rồi, hi vọng kết quả như ta mong muốn. Phàn Nghiêm là do ta giết, còn lí do hãy để nó ra đi cùng ta, vĩnh viễn đem chôn chặt nó vào trong quan tài.”
Gập bức thư lại, Trần Cẩn Phong chậm rãi ngẩng đầu lên. Trong đôi mắt sâu thẳm của chàng khẽ gợn sóng một dòng nước trong suốt. “Xem ra hẳn đã chuẩn bị sẵn sàng cho cái chết.”
“Cẩn Phong, vụ án này kết thúc tại đây thôi, hung thủ chết rồi. Mặc dù do mẫu thân hắn gây ra nhưng cũng là tâm nguyện của hắn. Mẫu thân của một người ăn xin khi hại chết con trai mình đã phải kìm nén biết bao đau đớn trong lòng.” Lý Kính Dư thở dài.
Trần Cẩn Phong quay đầu lại, nhìn thẳng vào Lý Kính Dư: “Vụ án này chưa thể kết thúc, ta luôn cảm thấy vẫn còn một âm mưu kinh khủng hơn đang ẩn giấu. Nguyên nhân cái chết của Phàn Nghiêm vẫn chưa được làm rõ, cái chết của Phàn Tam Nhi lại càng kì lạ. Sự xuất hiện đột ngột của bà lão đó khiến vụ án được khoác thêm một tấm áo thần bí. Ta e là sự việc không đơn giản như thế đâu.”
“Ý huynh là sao?” Lý Kính Dư hỏi.
Trần Cẩn Phong gật đầu: “Ta thấy trước hết cứ phải tìm được bà lão kia đã rồi tính tiếp. Kính Dư, huynh mau hạ lệnh, yêu cầu quản ngục miêu tả lại ngoại hình của bà lão đó, rồi mời họa sư vẽ vài bức tranh, đem dán khắp đường phố ở Quý Châu, nói là mời bà ta đến nhận di thể của Phàn Tam Nhi. Ta nghĩ nếu bà lão đó biết được Phàn Tam Nhi bị bắt, lại còn tự xưng mà mẹ Phàn Tam Nhi thì chắc hẳn bà ta sống ở quanh đây, chúng ta sẽ tìm ra bà ta thôi.”
“Được.” Lý Kính Dư đáp.
“Kính Dư.” Trần Cẩn Phong lại dặn thêm: “Nhất định phải làm thật nhanh, nếu bà ta là người hạ độc thì hẳn đã sớm chuẩn bị kế hoạch đào tẩu.”
Tiếng gõ cửa làm gián đoạn cuộc trò chuyện của hai người. Trần Cẩn Phong và Lý Kính Dư nhìn nhau, sau đó Lý Kính Dư hỏi: “Ai đấy?”
“Ngoài cửa có người cầu kiến, nói ngài ấy là cố nhân của đại nhân, đây là danh thiếp của ngài ấy ạ.”
“Cố nhân?” Lý Kính Dư trầm tư một lát, đoạn nói: “Mang vào đây.”
Trần Cẩn Phong gõ nhẹ vào bộ râu giả vừa gắn lên, yên lặng nhìn Lý Kính Dư. Lý Kính Dư cầm lấy danh thiếp, nụ cười trên gương mặt càng lúc càng rạng rỡ: “Hóa ra là huynh ấy.”
Trần Cẩn Phong cũng bước tới xem, thấy trên danh thiếp viết ba chữ lớn “Trương Liên Chi”.
“Mau mời vào, mau mời vào.” Lý Kính Dư hưng phấn thúc giục mà không để ý đến nụ cười chứa đầy tâm tư của Trần Cẩn Phong.
“À, đúng rồi, ngươi đi dặn dò bên dưới, mời họa sư đến vẽ loại chân dung bà lão theo lời khai của quản ngục rồi đi dán ở khắp các đường to ngõ nhỏ. Bên cạnh đó thì phái thêm một đội binh mã, nhanh chóng chặn chốt tất cả những con đường ra khỏi thành, nhất định phải bắt được bà lão đó về quy án.” Lý Kính Dư bổ sung thêm một câu.
Người gõ cửa tuân lệnh rồi rời đi.
“Kính Dư.” Từ xa đã nghe thấy tiếng gọi của Trương Liên Chi, Lý Kính Dư mừng rỡ cười lớn: “Liên Chi, mau vào đây.”
Vừa bước vào cửa, Trương Liên Chi đã vui mừng đưa tay vỗ vai Lý Kính Dư, lại nhìn thấy một người có bộ râu lớn đang đứng nhìn mình cách đó không xa.
“Có khách sao?” Trương Liên Chi hỏi.
Lý Kính Dư nhìn Trần Cẩn Phong, bật cười: “Liên Chi, huynh nhìn kĩ xem đó là ai?”
Trương Liên Chi nhìn kĩ lại, bỗng kinh ngạc thốt lên: “Cẩn Phong, là đệ thật sao!” Anh bước thật nhanh tới nắm chặt tay Trần Cẩn Phong, hồ hởi nói: “Hóa ra đệ ở đây!”
Trần Cẩn Phong lịch sự cười đáp lễ, nhẹ nhàng gỡ tay mình ra: “Liên Chi, huynh đến đây có việc gì sao?”
“Dạo gần đây ta rảnh rỗi không có việc gì, Hoàng thượng ân chuẩn cho ta hồi hương thăm thân, biết Kính Dư ở đây nên ta tiện đường ghé thăm.” Dường như nhận ra được sự lạnh nhạt của Trần Cẩn Phong, Trương Liên Chi gượng cười rồi tự đan hai tay mình lại nhằm che giấu đi sự ngượng nghịu.
Lý Kính Dư cũng đi tới, mừng rỡ nói: “Không ngờ ba huynh đệ chúng ta lại được tụ họp với nhau, từ sau ngày Cẩn Phong chuyển tới biệt uyển chưa bao giờ có được một dịp thế này. Hôm nay thực sự rất vui, buổi trưa ta mời mọi người tới quán rượu Thiên Hương dùng bữa trưa rồi han huyên chuyện cũ nhé.”
“Không cần dùng bữa đâu.” Trần Cẩn Phong cười lịch sự: “Ta còn có việc, xin thất lễ.” Nói xong chàng quay người đi ra khỏi cửa.
“Cẩn Phong.” Nghe thấy tiếng Trương Liên Chi gọi sau lưng, Trần Cẩn Phong quay người lại, chắp tay hành lễ: “Thân phận của ta bây giờ mà cùng ngồi với hai vị đại nhân, sợ là sẽ làm mất mặt mọi người. Tại hạ cũng là người biết điều.”
Dường như nhận ra được điều gì đó, nụ cười trên mặt Trương Liên Chi trở nên gượng gạo.
“Cẩn Phong, đệ vẫn còn trách ta sao?” Trương Liên Chi chậm rãi bước tới bên cạnh Trần Cẩn Phong, thật khó để nắm bắt được tâm tư Trương Liên Chi trong ánh mắt anh nhìn Trần Cẩn Phong: “Hôm đó ta nói thế vì ta nghĩ cho đệ thôi, bây giờ đệ đã thoát được chỗ đó, ta mừng còn không kịp. Chúng ta dù sao cũng là huynh đệ, nếu như những lời ta nói hôm đó khiến đệ không, ta xin được tạ lỗi với đệ. Đệ cũng biết là ta không có ác ý gì đâu mà.”
