Trong đầu vừa nảy ra ý nghĩ như vậy, ngay sau đó, một luồng sức mạnh từ trong tay của Đường Tuấn truyền đến ngực của Quách Thịnh Minh. Giống như dời sông lấp biển phá nát nội công bảo vệ cơ thể của anh ta, trực tiếp đi vào trong cơ thể, làm gãy mấy cái xương sườn của anh ta.
Thiết Sơn Khóa của thầy Quách bị phá vỡ, cả người lùi lại sau mấy bước, trên miệng xuất hiện một vệt máu, dường như là bị thương không hề nhẹ!
“Sao có thể chứ?”
Quách Thịnh Minh kinh ngạc, nói: “Tên nhóc kia, rốt cuộc cậu đã giở trò gì hả?”
Mặc dù anh ta bị thương, nhưng một chưởng có thể đánh lùi anh ta thì ít ra cũng phải có thực lực Cảnh giới Chân Khí, nhưng bọn họ có ai không phải là người có cấp bậc Tông Sư chứ, nếu như nói Đường Tuấn là cao thủ Cảnh giới Chân Khí, anh ta đương nhiên không tin, hơn nữa anh ta lại không cảm nhận được sóng của Chân Khí trên người Đường Tuấn. Cho nên mới cho rằng Đường Tuấn giở trò không hay.
Đường Tuấn đứng hiên ngang trước Diệp Nam Nhật, ánh mắt khinh bỉ nhìn Quách Thịnh Minh, nói: “Còn muốn đánh nữa không? Đừng trách tôi không nhắc nhở anh, trong cơ thể anh bị thương, nếu như cố gượng ép vận công, ha ha, e là cả đời này không thể học võ nữa đâu!”
“Cậu có thể nhìn ra bệnh trong người tôi?”
Quách Thịnh Minh khinh ngạc hỏi.
Đường Tuấn lại giễu cợt: “Cái này có gì khó đâu. Đừng nói là nhìn ra, nếu nói có thể trị lành bệnh trong cơ thể anh cũng không có gì khó.”
“Thật ư?”
Quách Thịnh Minh buột miệng hỏi. Anh ta đến thành phố Vinh này là vì nhà họ Tề có thuốc có thể làm thuyên giảm bệnh tình của anh ta.