– Anh muốn Xán Xán vẫn như vậy mãi sao, anh tránh ra.
Người phụ nữ đẩy người đàn ông đó sang một bên, bỗng nhiên quỳ xuống trước mặt Diệp Mặc,
– Bác sĩ cầu xin anh hãy cứu con của tôi, lần trước nó cũng là như thế này, nếu không phải vừa lúc ở cửa bệnh viện, Xán Xán nhà tôi đã không còn, van anh.
Tâm tư của cô rất đơn giản, người bác sĩ này thậm chí không hỏi bệnh tình liền lấy kim châm ra giúp Xán Xán trị liệu, chứng tỏ hắn là một có người có bản lĩnh. Bằng không hắn cũng phải hỏi một chút bệnh trạng chứ. Hơn nữa, cô còn nghe nói dùng châm cứu trị liệu đều là số bác sĩ thầy thuốc giỏi, thầy thuốc bình thường chắc là sẽ không châm cứu.
Diệp Mặc khoát tay áo nói:
– Chị đứng lên đi, tôi sẽ giúp con chị xem thế nào, chị quỳ ở trong này ảnh hưởng công việc chữa trị của tôi.
Nghe xong Diệp Mặc nói, người phụ nữ này cẩn thận đứng ở một bên. Gã đàn ông trung niên bị người phụ nữ kia đẩy qua một bên, nhìn sắc mặt đứa bé đã tím ngắt, trong lòng biết con mình đang gặp nguy hiểm, mà lúc này xe cứu thương còn chưa tới, ông cũng không nói gì thêm. Còn người phụ nữ lớn tuổi kia lại hoang mang lo sợ nhìn đứa bé, bà không biết nên nói cái gì.
Diệp Mặc lại cực nhanh đem ngân châm trong tay đâm vào thân thể đứa bé, thậm chí ngay cả quần áo đứa bé đều không cởi ra. Người chung quanh đều không hiểu châm cứu, không biết châm cứu là phải cởi quần áo, còn tưởng rằng chính là như vậy. Tuy nhiên Du Nhị Hổ thật ra hiểu một ít, nhưng cậu ta biết Diệp Mặc rất tài giỏi, không cởi quần áo mà trị liệu cũng không có gì khó khăn.
Phương pháp Diệp Mặc dùng đương nhiên không phải châm cứu truyền thống, mà là dùng châm cứu làm cầu nối, đem chân khí truyền vào trong cơ thể đứa bé, xoa dịu lại kinh mạch giả chết của thằng bé. Đây không phải trị tận gốc, nếu cần trị tận gốc, nhất định phải chữa trị kinh mạch một lần nữa.
Chưa nói tới Diệp Mặc bây giờ căn bản không có cách nào giúp đứa bé trị bệnh tận gốc, ngay cả có biện pháp trị liệu, hắn hiện tại cũng không dám làm. Một chứng bệnh nan y như vậy lại được bác sĩ ở phòng khám nhỏ này chữa khỏi, cho dù hắn khiêm tốn, cũng khiêm tốn không được. Nếu như chỉ áp chế bệnh tình, cũng có thể làm được.
Muốn trị tận gốc cái bệnh này, Diệp Mặc tu vi nhất định phải đạt tới luyện khí tầng ba, hơn nữa còn phải phối hợp rất nhiều dược liệu mới có thể.
Theo Diệp Mặc vận chuyển chân khí, kinh mạch trong cơ thể của đứa bé này đã dần dần khôi phục, trên mặt màu tím cũng chầm chậm rút đi, hơn mười phút sau, sắc mặt đứa bé này đã khôi phục bình thường.
Ngay cả người không hiểu cũng biết tình trạng đứa bé này đã chuyển biến tốt lên rồi, người đàn ông và người phụ nữ thấy bất ngờ liền tiến lên nắm chặt tay thằng bé, bắt đầu hỏi, Diệp Mặc bị đẩy sang một bên.
Lúc này xe cứu thương đã tới
Nghe thấy âm thanh của xe cứu thương vang lên, đôi vợ chồng này mới hiểu rằng con mình là do Diệp Mặc cứu, liền vội vàng tiến lên nói cảm ơn Diệp Mặc.
Diệp Mặc khoát tay áo nói:
– Xe cứu thương đã tới, mang con của anh chị tới bệnh viện đi.
Dù Diệp Mặc biết bệnh viện không thể trị tận gốc bệnh này cho thằng bé, nhưng đi kiểm tra một chút cũng tốt. Đôi vợ chồng không dám trì hoãn, cảm tạ hắn xong liền đem con lên xe cứu thương, thậm chí ngay cả chi phí khám và chữa bệnh cũng không kịp nhắc tới.
…
Ở Lưu Xà, Trì Uyển Thanh và Ninh Khinh Tuyết lúc này đã hiểu, hai người bọn họ đều không biết Diệp Mặc đã đi nơi nào. Tuy nhiên từ Ninh Khinh Tuyết, Trì Uyển Thanh biết được Diệp Mặc đã đắc tội với người nhà Tống gia, cô thật sự bất ngờ và sợ hãi, tuy rằng ông nội của nàng là quân nhân, phụ thân của nàng cũng là một người lính. Nhưng đem so sánh với Tống gia, quả thực là kém xa lắm.
– Uyển Thanh, ý của cô là Diệp Mặc có khả năng đi sa mạc?
Nghe xong Trì Uyển Thanh nói, Ninh Khinh Tuyết đã hoàn toàn tin rằng Diệp Mặc căn bản cũng không phải là người thường, tuy rằng cô vẫn không rõ Diệp Mặc vì sao vẫn phải giả dạng làm một người bình thường, thậm chí cuối cùng còn bị Diệp Gia đuổi đi.
– Tôi cảm giác hắn chắc chắn là đi tới đó. Lúc ấy hắn tìm được tấm bản đồ da dê mục nát kia, tôi ở bên cạnh hắn, hơn nữa văn tự trên tấm bản đồ là do tôi giúp hắn phiên dịch. Hơn nữa vẻ mặt của hắn rất vui sướng, có thể thấy được hắn hẳn là muốn đi tìm cái gì đó.
Trì Uyển Thanh có chút khẳng định nói.
Ninh Khinh Tuyết đã ngừng lại lời của mình, cô tin lời Trì Uyển Thanh nói, Diệp Mặc hành vi có chút cổ quái, bất kể là buổi tối không ngủ được ngồi ở dưới gốc cây đại thụ, hay là ngủ ở trên tảng đá xanh, đây không phải là dùng chữ có bản lĩnh để giải thích. Hơn nữa lúc trước cô bị thương nặng như vậy, nếu Diệp Mặc trị liệu lành, vậy căn bản là không thể dùng lối suy nghĩ bình thường để lý giải.
Cô biết mình có một bà dì tu luyện cổ võ, nhưng cô cho tới bây giờ đều chưa từng gặp qua dì ấy, tuy nhiên nghe mẹ nàng nói, muốn dì đi ra ngoài không dễ dàng đâu. Cổ võ là một loại rất thần bí gì đó, rất nhiều người thậm chí đều chưa nghe nói qua, chẳng lẽ Diệp Mặc cũng là người tu luyện cổ võ? Tuy nhiên cho dù là người tu luyện cổ võ, cũng không có khả năng đem vết thương nghiêm trọng của cô trị lành.
Ninh Khinh Tuyết càng nghĩ càng không hiểu, chỉ có thể tạm thời ngừng ý nghĩ của mình, nhìn Trì Uyển Thanh hỏi:
– Tấm bản đồ mà cô nói còn không?
Trì Uyển Thanh từ trong bao lấy ra tấm bản đồ mà cô đã vẽ lại đưa cho Ninh Khinh Tuyết
– Đây là bản đồ tôi đã vẽ lại, giống với tấm bản đồ da dê đấy.
Ninh Khinh Tuyết cầm lấy tấm bản đồ, bản đồ quả thật rất đơn giản, chính là đánh dấu mấy chỗ trên sa mạc Takla Makan, sau đó vẽ một vài con đường bộ, còn có giữ đường bộ đánh dấu vài cái tên. Tuy nhiên xem chỗ được đánh dấu đó, rõ ràng không phải bên cạnh sa mạc, mà là tận cùng bên trong sa mạc rồi.
Sa mạc Takla Makan, Ninh Khinh Tuyết cũng đã được nghe nói, là ‘Biển chết ” trong truyền thuyết, cô không rõ Diệp Mặc muốn vào đây tìm cái gì.
Cầm bản đồ Ninh Khinh Tuyết sửng sờ đã lâu, mới lên tiếng:
– Cô có thể vẽ cho tôi một tấm bẩn đồ như thế này không?
Trì Uyển Thanh lại nói:
– Bản đồ này tôi đã nhớ rõ trong đầu, cô muốn thì lấy đi.
Nói xong Trì Uyển Thanh chợt nhớ tới đến cái gì đó, liền nhìn Ninh Khinh Tuyết nói:
– Khinh Tuyết, cô không phải muốn đi Takla Makan kiếm Diệp Mặc chứ?