Hà Đan nghe có chút mủi lòng nên liền mở hé chăn ra nhìn người yêu, anh vẫn đang đứng dưới đất mặt hơi nhăn nhó.
“Em ngồi dậy đi, anh nghiêm túc nói chuyện với em này.”
Mặt Duy Dương tự nhiên nghiêm túc làm cô có hơi ngơ ngác, sau đó cô ngồi dậy, vẻ mặt cũng chẳng kém nghiêm túc hơn anh người yêu là bao nhiêu.
“Những lời sau đây anh thực sự rất nghiêm túc để nói đấy…”
Anh nghiêm túc nói rồi lại dừng lại vài giây, sau đó là đưa hai tay ôm má bạn gái cúi xuống hôn.
“Bạn gái anh thực sự rất xinh đẹp và rất đáng yêu, anh yêu em nhất trên đời này, nên là đừng giận anh nữa nhớ.”
Hà Đan bị những lời nói của anh làm bật cười, so với Duy Dương vì có vẻ cô hơi bị “non” rồi, chỉ cần mấy lời nói của anh cũng hết dỗi.
“Em cười lúc nào cũng xinh đẹp thế này tại sao lại cứ phải trưng bộ mặt khó chịu ra làm gì? Anh thực sự rất nhớ em.”
Duy Dương nói rồi sà vào ôm lấy người yêu, cảm giác yêu xa rất lâu, chỉ nhìn nhau qua cái màn hình điện thoại và được ôm người yêu như thế này thực sự rất tuyệt.
“Lần sau không được trêu em như thế nữa đấy. Em còn tưởng anh không về.”
“Anh biết rồi, hứa sẽ không trêu em để em dỗi nữa, yêu em nhất.”
Hà Đan từng rất nhiều lần tự ngồi trách bản thân bởi vì có tức giận như thế nào đi nữa, có khó chịu hay buồn bực thế nào đi nữa thì Duy Dương chỉ cần nói mấy lời cũng khiến cô mỉm cười, cô sẽ chẳng bao giờ giận dỗi anh được lâu, không biết có phải cô đã quá dễ dãi trong việc tha thứ cho người yêu hay không. Thực ra với ngoại hình, gương mặt và cách nói chuyện của anh cũng có thể làm bất cứ ai thích chứ chẳng riêng gì cô.
Sau những ngày được ăn “comcho” của Trung Kiên và Quỳnh thì Hà Đan cũng đã được ở gần người yêu bởi
vì Duy Dương đã chuyển về làm việc tại chi nhánh ở Hà Nội. Ở công ty mọi người ai cũng nhanh chóng nhận ra sự vui vẻ khác thường của cô, lúc nào cũng luôn vui vẻ mỉm cười như kiểu mới lần đầu được yêu đương. Cũng không gì to tát, chỉ là ngày nào cũng được gặp người yêu, thi thoảng được bạn trai đưa đón đi làm vì tiện
đường đi nên mỗi ngày cô đều rất vui vẻ. Mặc dù anh vào làm muộn hơn cô nhưng bao giờ cũng phải đi sớm hơn để đưa bạn gái đi làm, từ ngày anh về nước Hà Đan cũng đã quên mất việc tự đi xe và việc gì cũng muốn nhờ vả bạn trai chứ cô vốn dĩ đã lười, tự nhiên có người muốn lo cho hết nên cô cũng rất sẵn lòng.
10 giờ tối mới bước ra khỏi văn phòng, bởi vì dự án cần hoàn thành gấp nên cả nhóm đã phải tập trung làm việc quên cả giờ giấc, bởi vậy mà tối muộn mới được đứng lên ra về. Hà Đan vừa bước ra đến cổng đã thấy anh người yêu đứng chờ, thay vì đi oto như mọi lần anh đi làm tiện đường đưa cô đi luôn thì anh đi xe máy đi xe máy rất tiện cho việc đi ăn khuya và đi lượn lờ. Khác với hồi sáng đi làm tất nhiên ở nhà lên đón người yêu thì anh ăn mặc vô cùng giản dị làm các bạn cùng công ty còn tưởng cô đổi bản trai mới, rõ là sáng một người, tối một người khác như thế này thì ai cũng sẽ thấy rất lạ.
“Đói không? Anh đưa em đi ăn tối nhớ.”
“Hoi… khi nãy em có ăn một chút ở công ty rồi, em bảo đường xa anh mất công mà vẫn qua đón làm gì? Cả buổi tối đợi đi đón em không tập trung làm việc được đấy.”
“Nếu anh không đón em, em cũng book xe về thôi, muộn rồi, nguy hiểm chết đi được, mệt lắm đúng không? Thế về đi tắm rồi đi ngủ nhớ.”
“Em muốn đi hóng gió.”
“Tắm muộn ốm đấy, tối mai anh qua chở em đi, được không? Về tắm rồi đi ngủ sớm sáng mai còn phải
đi làm nữa mà.”
Hà Đan không nói gì nữa chỉ gật gật đầu rồi leo lên xe ôm người yêu để anh chở về.
“Ngày trước em có tăng ca đến 10 giờ đi nữa thì em cũng một mình tự đi về đấy, thi thoảng có vài
hôm chạy deadline như thế, mỗi lần về em đều thấy rất tủi thân.”
“Mỗi hôm em không thèm nói chuyện với anh là vì thế à? Sao lúc đấy em không gọi chửi anh đi để giờ anh còn đỡ cảm thấy áy náy.”
“Em chửi anh thì anh sẽ về nước à?”
“Anh chạy về hôn em một cái rồi chạy qua đó, cũng được mà.”
“Người ta bảo là ai yêu nhiều hơn thì người đó sẽ thua, không biết anh như thế nào, nhưng mà đôi lúc em nghĩ, nếu như bọn mình chia tay, em sẽ chẳng thể nào yêu đương thêm ai được nữa, thế nên bao giờ anh có ý định đá em thì cứ lạnh nhạt với em trước đi rồi nói chia tay cũng không sao, chứ đột ngột quá em sẽ bị sốc thật đấy.”
Hà Đan mệt mỏi tựa đầu vào lưng bạn trai, ôm anh rồi nhắm mắt muốn ngủ…
“Tới giờ mà em vẫn còn cái suy nghĩ đấy à?”
“Em cũng không biết nữa, bạn trai em là một người xuất sắc như thế này, em có chút lo lắng cũng là điều hiển nhiên thôi mà. Cứ nghĩ đến chuyện một ngày bờ vai này, tấm lưng này không thuộc về mình nữa…” Hà Đan cọ cọ mặt vào lưng anh “Là chẳng khác nào tận thế cả.”
Chính Duy Dương cũng có cảm xúc khó tả, anh không nói được gì cả, ngay lúc này, anh chỉ muốn ôm cô thật chặt và muốn cưới cô về nhà để có thể ngày ngày nhìn thấy nhau và được chăm sóc cho cô từng chút một, thay vì những lời hứa sẽ như thế này, như thế kia thì anh muốn làm gì đó để cô không phải lo lắng nữa.