Vương Tuyết Băng lại nhìn anh, dường như nghĩ ra chuyện gì, cô ném khăn giấy vẫn luôn nắm trong tay, xoay người chạy vào trong phòng tắm lấy thau nước sạch và khăn lông trắng sạch sẽ chạy trở về cạnh giường.
Cô nhúng khăn lông vào nước, rồi lại vắt hơi khô, sau đó tỉ mỉ lau đi lau lại những nơi đổ mồ hôi trên đầu anh.
Qua hơn nửa tiếng đồng hồ, rốt cuộc anh không còn đổ mồ hôi nữa.
Vương Tuyết Băng đặt tay lên trán anh, xác định anh không còn sốt thì mới bê nước về phòng tắm.
Suốt cả đêm, thỉnh thoảng Vương Tuyết Băng trở về cạnh giường trông Triệu Hàn Dương, nếu không thì cũng đứng ở cửa sổ phòng khách ngắm thủy triều cuộn sóng bên ngoài.
Cho đến khi trời sắp sáng, cô vô thức xoay người trở vào bếp, không bao lâu sau lại quay trở vào phòng ngủ.
Mười giờ sáng hôm sau.
Triệu Hàn Dương cũng đã hạ sốt, sau đó lại ngủ suốt một đêm khiến sau khi tỉnh lại anh đã không có bất kỳ cảm giác khó chịu nào. Anh rất ít khi ngã bệnh, hiếm lắm mới phát sốt một lần, hạ sốt rồi cũng không sao nữa.
Nhưng vừa đảo mắt anh đã thấy cô gái nằm ở mép giường.
Trông Vương Tuyết Băng như cả đêm không ngủ ngon, tay anh chầm chậm nâng lên, phủ lên đầu cô vuốt ve.
Tay vừa mới chạm vào, Vương Tuyết Băng đã choàng tỉnh, lập tức ngước mắt lên nhìn về phía Triệu Hàn Dương: “ Hàn Dương, anh tỉnh rồi? ”
Tay Triệu Hàn Dương nâng giữa không trung bỗng khựng lại.
Anh nhìn chằm chằm ánh mắt mơ hồ khi mới ngủ dậy, nhưng lại có phần tỉnh táo đã lâu không thấy của cô, ánh mắt ấy đập mạnh vào lòng anh.
Vương Tuyết Băng cho rằng anh không khỏe ở đâu, đứng dậy duỗi tay sờ đầu anh: “ Đã hết sốt rồi, có phải dạ dày anh khó chịu không? Em cũng đã gọi điện cho anh ba hỏi những chuyện cần chú ý sau khi anh hạ sốt cũng như bệnh đau dạ dày. Và em đã lấy một ít gạo thừa tối qua anh chưa dùng nấu cháo rồi, vẫn đang nấu trong nồi. Giờ ăn là vừa đúng lúc, để em đi múc cho anh. ”
Vương Tuyết Băng dứt lời đã xoay người đi ra ngoài.
Triệu Hàn Dương nhìn theo bóng cô không chớp mắt.
Cho dù là ánh mắt hay giọng điệu…
Cô hình như đã nhớ lại tất cả rồi…
Anh rất sợ cô sẽ rời khỏi anh sau khi nhớ lại tất cả, cũng như chuyện anh nói dối cô về việc anh là chồng của cô trong những ngày cô mất trí nhớ vậy.
Anh đột ngột bật dậy, xốc chăn xuống giường, đi thẳng ra ngoài.
Thấy Vương Tuyết Băng quay người đi đóng cửa sổ nhỏ bên cạnh cửa sổ sát đất trong phòng khách, rồi lại xoay người chuẩn bị bước vào phòng bếp, anh bỗng gọi: “ Tuyết Băng”
Bước chân cô khựng lại, nhưng không quay đầu.
“ Em đã khỏe rồi? ” Giọng nói của anh nhỏ nhẹ có phần dò xét, nhưng lại mang theo chín phần khẳng định.
Vương Tuyết Băng khẽ cười nhưng không lên tiếng, tiếp tục đi về phía phòng bếp.
Triệu Hàn Dương lập tức bước tới. Người anh cao chân anh dài, bước mấy bước đã đuổi kịp cô.
Anh ôm lấy bả vai cô, ép Vương Tuyết Băng xoay người lại, cúi đầu nhìn vào mắt cô: “ Nói cho anh biết, có phải em đã khỏe lại không? Em đã tỉnh rồi? Nhớ ra hết rồi? Đúng không? ”
Vương Tuyết Băng ngước mắt nhìn anh, đôi mắt đã phiếm hồng, nhẹ giọng hỏi anh: ” Anh nghỉ sao? ”