Dù không có ai đặt câu hỏi về việc quyền lực của đế hậu vượt qua cả hoàng đế, nhưng sự chú ý của mọi người có vẻ bay xa quá. Xem tiếp bên dưới, đa phần bình luận đều như vậy, rất bình thản mà tiếp nhận kết quả này.
Quân Thanh Dư nghĩ, có lẽ do trước đây phong cách ở chung của cậu với Phó Viễn Xuyên đều như thế này nên mọi người quen rồi, dù có thêm thân phận gì thì cũng đều có thể chấp nhận sao?
Nhưng mà không ai đặt câu hỏi cũng là một chuyện tốt, cậu không bận tâm quyền lực cao hay thấp, nhưng nếu vì chuyện này mà khiến Phó Viễn Xuyên bị mắng thì cậu chắc chắn sẽ chuyển giao quyền lực trở lại. Dù Phó Viễn Xuyên có đồng ý hay không cậu cũng quyết chuyển giao lại.
Các phương tiện truyền thông chính thống cũng như tài khoản chính phủ đều phân tích lợi hại của lần kí kết hiệp định này. Phân tích rất rõ ràng rành mạch, nhưng trên thực tế, hiệp định này đối với Đế Quốc chỉ có lợi chứ không hại.
Đế Quốc thoát khỏi tầm kiểm soát của Liên Bang, tự do nhiều hơn, sau này cũng sẽ có càng nhiều hợp tác hơn. Mà nước ép dư giả còn có thể đưa vào tiêu dùng bình dân nữa.
Trung tâm chăm sóc người cá cũng không ngoại lệ. Liên Bang đã không còn ở kèo trên, vậy yêu sách của trung tâm chăm sóc người cá hẳn cũng sẽ theo đó mà hạ thấp. Không thể nói là mỗi người đều có một người cá, cùng lắm chỉ là khác với trước đây dân thường ngay cả quyền mua bán cũng không có mà thôi.
Quân Thanh Dư duỗi người một cái, tất cả đều đang tiến triển theo chiều hướng tốt đẹp.
Đang nghĩ thì có người gõ cửa. Quân Thanh Dư tưởng Phó Viễn Xuyên đã về, nhưng ngay sau đấy lại nghe thấy tiếng Thi Khải Tân: “Phu nhân, cơm trưa đã chuẩn bị xong rồi”.
“Anh cứ…”.
Đang nói thì vòng tay thông minh rung lên.
Phó Viễn Xuyên: [Bên này có chút chuyện, em cứ ăn trước đi, đừng đợi anh.]
Quân Thanh Dư: [Vâng.]
Còn đợi nữa thì đến giờ ăn tối luôn rồi, Quân Thanh Dư bèn đứng lên đi mở cửa. Thi Khải Tân đẩy xe điện chở đồ vào, đặt từng món lên bàn. Phần lớn đều là cá, còn có vài món mà Phó Viễn Xuyên lúc ở nhà hay làm nữa.
Thi Khải Tân đứng một bên khui nước quả. Quân Thanh Dư uống một ngụm, cảm giác hương vị không đúng lắm, bèn hỏi: “Đây là rượu sao?”.
“Không phải đâu, đây là nước quả chứa một ít cồn thôi”. Thi Khải Tân giải thích: “Cũng coi như là một loại rượu, nhưng nồng độ thấp hơn nhiều so với các loại khác”. Đối với người hay uống rượu mà nói, nước quả có cồn chẳng khác gì nước ép bình thường, không có cửa so được với rượu.
“Cậu thấy hương vị thế nào?”.
Quân Thanh Dư chỉ uống một ngụm đã đặt cốc xuống, “Cũng tạm”.
Hương vị nước quả là vị nho, dù không ngon như nước ép từ nho trong không gian nhưng trong số hoa quả của thời đại này thì đã là tốt lắm rồi.
Nước quả trong cốc vẫn còn sóng sánh, Quân Thanh Dư nhíu mày, trong cơn mơ màng hình như cậu thấy được hình ảnh xếp chồng lên nhau, bèn hỏi: “Nước quả cũng say được sao?”.
“Không đâu”. Thi Khải Tân vô cùng chắc chắn, dù sao chút nồng độ cồn này có muốn say cũng khó, uống nhiều hay ít thì cũng không thể say được. Uống nhiều cũng không sao, uống đầy một bụng vẫn chẳng say nổi.
Nhưng mà… Thi Khải Tân cảm giác động tác giơ tay của Quân Thanh Dư hơi chậm.
Không biết có phải do anh ta cảm giác sai không, bởi nhìn chung trông cậu vẫn rất tỉnh táo.
“Phu nhân… cậu đừng uống nữa, để tôi đi lấy cho cậu ly trà”. Trong lòng Thi Khải Tân đột nhiên thấy không ổn, “Tôi sợ cậu uống say rồi đánh tôi”.
Quân Thanh Dư liếc anh ta một cái, tự chứng minh tửu lượng của bản thân, “Tôi sẽ không say đâu, vả lại Viễn Xuyên từng nói sau khi say tôi rất yên lặng”.
Thi Khải Tân gật đầu, “Vậy thì tốt rồi”. Phản ứng với cồn của mỗi người mỗi khác, chút cồn này khó mà say được.
Đồ ăn đã được bày lên hết, đồ uống cũng rót ra xong, Thi Khải Tân chỉnh lại cái đĩa một chút rồi nói: “Vậy phu nhân cứ dùng bữa trước, dùng xong ấn chuông tôi sẽ đến dọn”.
Quân Thanh Dư ngồi dựa trên ghế, mày hơi nhướng lên, “Dọn cái gì?”.
Thi Khải Tân đáp: “Bát đũa, và đồ ăn còn dư”.
Quân Thanh Dư hừ lạnh một tiếng, “Giả làm nhân viên phục vụ cái nỗi gì? Trên vai anh còn mang quân hiệu thượng tướng đấy”.
Thi Khải Tân: “…?”.
Hả?
… Sai, sai lắm!
Thi Khải Tân kinh ngạc nhìn Quân Thanh Dư. Chỉ thấy vẻ mặt cậu vẫn bình thường, không giống như đã say.
Quan trọng hơn là… 0.00 mấy phần trăm cồn không đến nỗi say được đâu nhỉ?
“Phu nhân?”.
“Im miệng”. Quân Thanh Dư làm mặt lạnh, “Tên tuổi, thân phận, mục đích tìm đến đây là gì?”.
Mặt mũi Thi Khải Tân đều sắp rúm ró lại rồi. Anh ta mở miệng định nói thì cảm giác hàm dưới đè phải thứ gì đó.
Lạnh băng, hẳn là dao ăn.
Thi Khải Tân lập tức không dám có hành động gì khác, anh ta cố gắng nói chuyện với Quân Thanh Dư, “Phu nhân, cậu say rồi”.
“Say? Một ngụm nước quả mà cũng say được à?”.
Thi Khải Tân: “…”. Cậu cũng biết à?!
“Đừng lắm lời! Phó Viễn Xuyên đâu?”, con dao trên cổ Thi Khải Tân lại đè sâu thêm vài phân, “Tôi cảnh cáo anh, mau giao người ra đây”.
Thi Khải Tân khẽ giơ hai tay lên, “Ngài ấy ở đâu được chứ?”.
“Hỏi tôi? Anh giấu anh ấy đi rồi còn hỏi tôi!”.
Thi Khải Tân vội vàng phủ nhận: “Không hề, làm gì có. Nhưng tôi không biết nguyên soái ở đâu thật. Cậu thử nghĩ xem, tôi là thượng tướng, thượng tướng của Đế Quốc đấy, là biểu tượng của chính nghĩa, sao tôi có thể làm cái việc như bắt cóc được chứ, cậu thấy có đúng không?”.
Thi Khải Tân tự thấy mình nói rất có lý, nhưng Quân Thanh Dư nghe vậy thì lại khinh thường mà nói: “Đám cấp cao ở Đế Quốc chẳng phải thứ tốt đẹp gì”.
“…?”. Hay lắm, điên lên thì tự chửi mình luôn, không hổ là phu nhân.
Quân Thanh Dư không để anh ta nói thêm gì đã quát: “Bớt lải nhải đi! Mau giao Phó Viễn Xuyên ra đây! Nếu không tôi san phẳng Đế Quốc!”.
Trong đầu Thi Khải Tân lúc này toàn là câu vừa rồi Quân Thanh Dư nói: Sau khi say rất yên lặng.
Nguyên soái nghĩ gì vậy?!
Vả lại uống nước quả gần như không nếm ra vị cồn mà cũng say được thì cũng đỉnh thật.
“Phu nhân à, tôi.. Ấy?! Đợi đã… Á!”.
Thi Khải Tân còn đang định nói gì đó, nhưng Quân Thanh Dư tuyệt nhiên không cho anh ta cơ hội lải nhải. Chỉ là cậu không dùng dao mà lăn vào đấu tay đôi luôn.
Vốn dĩ lúc đầu còn e dè đối phương là Quân Thanh Dư nên Thi Khải Tân vừa tránh vừa lùi chứ không đánh trả, sợ khiến cậu bị thương. Nhưng sau đó Thi Khải Tân nhận ra bản thân nghĩ nhiều rồi. Nghĩ nhiều quá rồi…
Trên người Quân Thanh Dư có tồn tại một thứ sức mạnh không kém gì tinh thần lực hỗn loạn của người máy. Cộng thêm thân hình uyển chuyển mạnh mẽ, ra tay dứt khoát, một chiêu không thành sẽ lập tức thu lại, theo sau lại là một chiêu nữa.
“Đợi đã…!”.
Vẻ mặt Quân Thanh Dư không hề thay đổi, động tác tấn công cũng không hề dừng lại. Nhưng giây sau đó nghe được một tiếng “két” khe khẽ.
Khoảnh khắc đó như thể nút tạm dừng được ấn xuống.
Phó Viễn Xuyên vừa mở cửa đã bị cá nhỏ lấp đầy trong lòng, “Ư… Anh đi đâu thế? Em tưởng anh bị bọn họ bắt mất, đợi mãi cũng không thấy anh về, ở dưới nước một mình chán chết…”.
Dù không nghe rõ cá nhỏ nói gì nhưng có thể thấy được tình huống rất không đúng. Phó Viễn Xuyên vỗ nhẹ sau lưng cậu an ủi: “Anh không sao, không bị ai bắt đi hết”.
Quân Thanh Dư chớp mắt, ngẩng lên nhìn anh đầy tủi hờn, “Vậy sao anh không đi tìm em?”.
Phó Viễn Xuyên im lặng giây lát, cố gắng tìm xem kí ức lúc này của Quân Thanh Dư đang dừng ở chỗ nào. Đợi dưới nước rất lâu mà không đến tìm cậu?
Từ lúc đưa cá nhỏ về nhà, ít khi nào anh và cá nhỏ tách nhau ra, không hề có chuyện “rất lâu” ở đây. Vậy tức là lúc trước khi đưa cậu về, vẫn còn ở trung tâm chăm sóc người cá sao?
Phó Viễn Xuyên khẽ đáp: “Vì anh ở nhà chuẩn bị mua ít đồ cho em”. Nói rồi Phó Viễn Xuyên nhìn sang Thi Khải Tân đứng một bên.
Thi Khải Tân lập tức hiểu ra, nhân lúc Quân Thanh Dư không để ý mà vội chuồn ra ngoài.
Quân Thanh Dư giống như cảm nhận được mà quay sang nhìn, nhưng còn chưa kịp nhìn rõ thì đã bị Phó Viễn Xuyên bế bổng lên, “A?”.
“Em uống nước quả à?”, Phó Viễn Xuyên bế cá nhỏ ngồi xuống, trên bàn vẫn còn nửa non cốc nước quả.
Quân Thanh Dư nghiêng đầu, kí ức như thể bị đứt đoạn, không nhớ được là có uống hay không.
Phó Viễn Xuyên thử một ngụm nước quả, công đoạn sản xuất nước quả thời đại này đều trải qua quá trình lên men đơn giản, không nếm ra được vị cồn nhưng trên thân bình đều có ghi chú.
Loại nước quả này trẻ con cũng uống được. Nhưng nhìn dáng vẻ say quắc cần câu này của cá nhỏ, chắc là người cá không hấp thụ cồn được nhỉ? Không cần biết nồng độ bao nhiêu, chút xíu cũng không được.
Quân Thanh Dư yên tĩnh dựa vào lòng Phó Viễn Xuyên, hai chân khép lại thi thoảng khẽ nhúc nhích, giống như đuôi cá vẫy vẫy. Đột nhiên cậu lên tiếng: “Em muốn ăn kem”.
“Kem? Ăn kẹo thôi được không?”, trên chiến hạm không chuẩn bị sẵn, bởi dù sao cũng đang là mùa đông, dù cá nhỏ không sợ lạnh thì tốt hơn hết vẫn là ít ăn lại.
“Em muốn ăn”.
“Vậy anh cho người đi mua”.
“Em muốn ăn ngay bây giờ cơ”.
Phó Viễn Xuyên kiên nhẫn mà dỗ dành cá nhỏ say bét nhè: “Nhưng giờ không có, có thể…”.
Đang nói thì âm thanh im bặt.
Quân Thanh Dư “ngoằm” cổ anh một miếng, lúc nhả ra còn khẽ liếm lên dấu răng. Cậu nghiêng đầu cười, “Ngon ghê”.
“…”.
Ngoài vũ trụ không chia ngày đêm, chiến hạm yên lặng khởi hành, đưa mọi người quay về Đế Quốc. Rèm cửa che đi bầu trời sao, nệm giường nhấp nhô, loáng thoáng có tiếng nức nở, thi thoảng còn có tiếng hỏi đáp.
“Ngon không?”.
Tiếng nức nở to hơn một chút.
“Không…”.
“Nếm kĩ lại đi”.
“Ng-Ngon”.
“Vậy ăn thêm nữa nhé”.
“?!”. Một cánh tay thò ra khỏi chăn, “Ư…!”.
Quân Thanh Dư không biết chiến hạm khởi hành lúc nào, cậu quấn chăn nằm trên giường, cổ họng khàn đặc khó chịu.
Quân Thanh Dư mơ màng chớp mắt, hơi khó hiểu tại sao người cá có thể bị ốm được? Cậu chưa từng bị bệnh, hơn nữa trong lịch sử Đế Quốc chưa từng có chuyện người cá bị bệnh. Quân Thanh Dư theo đó mà cho rằng người cá sẽ không bị bệnh. Mãi đến khi bản thân bị sốt mới chậm chạp nhận ra…
Phó Viễn Xuyên cũng không dám cho cá nhỏ uống thuốc linh tinh, chỉ có thể tìm ít đồ ăn hương vị thơm ngon lại dễ ăn cho cá nhỏ bồi bổ thể lực.
Phó Viễn Xuyên ngồi ở mép giường, đo thử nhiệt độ trên trán cá nhỏ, anh hỏi: “Em còn khó chịu không?”.
Quân Thanh Dư lắc đầu, cậu dựa lên tay Phó Viễn Xuyên mà nghĩ, “Là tại em uống nước quả sao?”. Nghĩ đi nghĩ lại, có làm gì khác so với mọi khi không thì hình như chỉ có mỗi việc uống nước quả này. Dù gì lần trước cậu uống rượu cũng không bị sốt mà.
Trước giờ cậu chưa từng uống, bởi rau quả chất lượng cao của Đế Quốc đều bị Liên Bang kiểm soát, số còn lại méo mó vẹo vọ có làm thành nước ép thì cậu cũng không uống. Đây là lần đầu tiên.
“Chưa chắc”. Phó Viễn Xuyên cũng không dám chắc, “Điều dưỡng mấy ngày xem thế nào, không đỡ hơn thì hẵng uống thuốc”. Thực sự nếu không ổn thì có thể sử dụng kén trị liệu luôn, đỡ phải thêm bước uống thuốc.
Quân Thanh Dư gật đầu, cũng chỉ đành vậy thôi, “Hình như hôm qua em có đánh Thi Khải Tân, anh nhớ tăng lương cho anh ta”. Lần này uống say nhưng kí ức không bị ngắt đoạn, cậu còn nhớ rõ bản thân đã làm gì.
Phó Viễn Xuyên đáp: “Cậu ta còn muốn hẹn em đánh nhau kìa”.
“Hẹn đánh nhau?”.
“Ừ, những người cùng cấp đánh tay đôi đều đánh không lại cậu ta, cấp thấp hơn thì không dám đánh. Cậu ta bảo có thể tiến bộ hơn từ chỗ em”.
Quân Thanh Dư: “…”.
Trong thời gian ngắn tới Quân Thanh Dư không muốn động tay làm gì hết, cậu phải nghỉ ngơi nhiều hơn.
Quân Thanh Dư nắm lấy tay Phó Viễn Xuyên mà cọ, cậu nhắm mắt lại, nói: “Có phải mọi chuyện đều kết thúc rồi không?”.
“Ừ, kết thúc rồi”. Phó Viễn Xuyên vuốt ve cá nhỏ đang mệt mỏi, “Về rồi em có thể tự do làm điều mình muốn”. Mấy chuyện lặt vặt ở Đế Quốc cứ để anh xử lí, cá nhỏ có thể thoải mái làm điều cậu muốn làm.
“Biệt thự trong nhà chắc cũng xây xong rồi, về rồi em có thể bơi lội ngay trong nhà”.
“Em muốn bơi cùng anh”.
Phó Viễn Xuyên hơi suy nghĩ rồi đáp: “Vậy có lẽ không đủ, nhưng có thể ngâm mình rồi làm việc khác”.
Quân Thanh Dư: “?”.
*Toi thi nói không ổn lắm các chị ạ. Toi tự thấy mình có thể nói ra được đại ý, nhưng mà nói ngắn quá, chưa đủ thời gian, không biết có đủ điểm không:< Thi viết thì toi không lo, nửa tiếng bứt tốc được khoảng 200 trăm chữ toi cũng tự phục mình. Nhưng thi nói tệ thì vẫn lo:< Ngày 6 có kết quả, sau đấy không thấy ho he gì là các chị tự đoán ra được hen =)))