Hắn nói: “Có ta đây.”
Vì thế không có điều gì cản bước anh cả.
Leng keng ——
Tia sáng trắng hếu che trời lấp đất trước mắt dần mờ đi, một khúc gỗ mục rơi xuống đất.
Nó lăn hai vòng rồi chìm vào cõi lặng thinh giữa âm vang kêu khóc của Trương Đại Nhạc. Phía ngoài của nó là đường vân nhăm nhúm phức tạp và khe rãnh liên tiếp, có thể mơ hồ nhìn ra một khuôn mặt người giữa những đường nét ấy. Khuôn mặt kia còn mang biểu cảm dữ tợn, phẫn nộ đến tột cùng và cũng lộ vẻ nản lòng…
Gỗ mục, không chạm trổ được.
(*) gỗ mục không chạm trổ được: chỉ người không thể làm nên thành công gì, hoặc sự vật, cục thế hư hoại không thể cứu vãn (theo Học Tiếng Trung Online).
Gió lớn rít gào vụt qua bên cạnh, tiếng vù vù trong tai cuối cùng cũng ngừng lại.
Văn Thời chớp nhẹ mắt một cái, mãi mới cảm giác được một cơn đau nhức đang lan rộng trong kinh mạch quanh thân. Đó là cảm giác mệt mỏi sau cả một quá trình căng thẳng và tốn sức, là sức mạnh còn sót lại sau sự chấn động của linh tướng.
Năm đó trong thời kỳ đỉnh cao nhất, anh chưa từng trải qua cảm giác này. Nhưng sư huynh Bốc Ninh trời sinh vốn có linh tướng bất ổn lại thường kể họ nghe về trải nghiệm này.
Bây giờ, linh tướng của anh không được đầy đủ, anh rốt cuộc nếm được mùi vị này rồi.
Chẳng qua là so với lời Bốc Ninh miêu tả, tình trạng của anh nhẹ hơn nhiều, điều đó cũng vì Tạ Vấn đã gánh bớt kha khá.
Nghĩ vậy, Văn Thời chợt giật mình và ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Vấn.
Sấm chớp rền vang sớm đã biến mất, mây mưa đen kịt hóa thành sương mù ẩm ướt, ánh trăng treo trên cành chỉ với bóng dáng mông lung và ảm đạm.
Tạ Vấn cũng bị bọc quanh bởi sương mù giữa bóng đêm mịt mùng, hơn nửa cơ thể đều chìm vào cõi tối đen, trông thử mà nhìn nó cứ như đang tỏa ra một hơi thở khô tàn.
Văn Thời biến sắc, vồ lấy tay phải của hắn và cũng ngó xem nương theo trăng mù.
Tay kia vẫn hiện màu trắng xanh, cuốn theo hơi lạnh ban đêm và nhiệt độ cơ thể, không có dấu vết khô hóa tựa tay trái.
Nhưng Văn Thời cũng không hề thả lỏng vì điều này, anh lại vạch cổ tay áo của hắn ra và đẩy vải lên trên.
Ngón tay của Tạ Vấn động đậy.
Ngoại trừ Văn Thời, không có một người nào khác dám mò tay hắn mà chẳng nói lời gì như vậy. Hắn hiếm khi gặp phải tình huống này trong đời, đương nhiên cũng không thấy quen.
Nhưng hắn không hề rụt tay về.
Ánh mắt của hắn dừng lại trên mặt Văn Thời, tùy ý để đối phương đùa nghịch. Ít lâu sau, hắn mới nhìn cổ tay áo bị đẩy lên trên cánh tay một cái, bảo rằng: “Đằng sau còn nhiều người như vậy mà vẫn động tay động chân với người ta ——”
Tuy nói thế, tay hắn vẫn rất phối hợp.
Tạ Vấn vốn chỉ muốn buông lời trêu ghẹo hòng chọc Văn Thời thốt ra đôi câu. Trong lúc có qua có lại, hai hàng lông mày đang nhíu chặt của người nào đó sẽ có thể buông lỏng, mối lo cũng có thể giảm bớt.
Ai dè vừa nói xong, hắn đã ho khan vài tiếng trong gió.
Sự rung mạnh trong lồng ngực cũng khiến ngón tay run nhẹ theo, vẻ mặt của Văn Thời lập tức trở nên khó nhìn hơn.
Cơn gió không biết phân biệt tốt xấu này…
Tạ Vấn ho xong thì ngoái đầu lại, cũng không trêu nữa mà nói khẽ: “Em đừng xụ mặt mà, không phải chuyện gì to tát hết. Giúp một tay đã ngã thì còn làm sư phụ gì nữa chứ.”
“Tôi không tin.” Văn Thời cũng chẳng nâng đầu lên, tay vẫn nắm khít khao. Vì mặt mày trông không tốt lắm, giọng điệu cũng có vẻ lạnh lùng, căng cực chặt: “Lần nào ông chả nói thế?”
Tạ Vấn nghẹn họng trước câu hỏi này, nhất thời quả thực không tìm ra ví dụ để có thể phản bác, vì thế hơi nhướng mày, lại không nhịn được mà bật cười.
Hắn cười và đưa mắt nhìn lên đôi chút, lướt qua Văn Thời rồi làm bộ nhìn ra xa, hỏi đột ngột: “Em từng đọc mấy cuốn sách mà Trương gia viết chưa?”
“Chưa.” Văn Thời hoàn toàn không bị hắn quấy nhiễu.
“Ta thì từng đọc mấy cuốn.” Tạ Vấn nói, “Trong sách ghi rằng lão tổ rối thuật Văn Thời ——”
“…”
Văn Thời khựng lại, mí mắt hơi giật.
Lão tổ rối thuật Văn Thời, sáu chữ này được Tạ Vấn thấp giọng thủ thỉ một cách chậm rãi, mặc dù ngữ điệu nghe rất bình thường, song lại để lộ một… ý vị khó lòng nói rõ.
Tạ Vấn còn ngừng một lúc sau sáu chữ này rồi mới nói tiếp: “—— tính tình trời sinh xa cách, không thích thân thiết với người khác. Lúc các sư huynh đệ đều choàng vai bá cổ nói cười, chỉ mình em là không làm vậy. Trong đó còn ghi em không cho phép vật sống trong phạm vi ba trượng lại gần mình nữa.”
“…”
Văn Thời cuối cùng cũng nghía lên một tí rồi nhìn Tạ Vấn với vẻ mặt ‘ghi cái quần què gì vậy’.
“Đừng có quạu ta, cũng đâu phải ta viết. Nếu ta là người viết nhé, thế thì phải là…” Tạ Vấn suy nghĩ một giây rồi hạ bút thành văn, “Lúc bé, lão tổ rối thuật Văn Thời ngồi bên lò bếp nhìn chằm chằm người ta nấu rượu, và rồi ——”
“Và rồi ông nấu cạn rượu luôn.” Văn Thời lạnh giọng chấm dứt câu chuyện, tiện mồm cạp lại một phát, không để Tạ Vấn nói tiếp.
Dứt lời, anh đưa mắt về, ngón tay lần theo cánh tay của Tạ Vấn và nhấn xuống bả vai, song vẫn không có xu hướng muốn dừng.
Anh thực sự bị người trước mặt này lừa sợ rồi. Thấy bàn tay không sao thì phải kiểm tra cánh tay, cánh tay cũng chẳng bị gì thì lại không yên lòng về vai cổ và ngực.
Anh sợ thể xác hiện giờ của Tạ Vấn không chịu nổi việc sử dụng linh thần một cách dữ dội như vậy, khiến quá trình khô hóa khó khăn lắm mới dừng lại được sẽ bất thình lình gia tốc.
“Được thôi, ta nấu cạn rượu luôn.” Tạ Vấn gật đầu thuận theo lời anh nói, không vạch trần sự đuối lý của anh nữa, mà lại nhìn thoáng tới phía xa và bảo: “Dù gì từ nhỏ đến lớn mấy người đó cũng luôn bị tẩy não bởi những lời đồn kia. Nếu thấy lão tổ rối thuật không gần vật sống trong phạm vi ba trượng trong truyền thuyết cởi cúc áo của người khác trước bàn dân thiên hạ như thế này, họ có lẽ sẽ bị dọa lú luôn đấy.”
Văn Thời mắt điếc tai ngơ, làm như Tạ Vấn câm còn mình thì bị điếc, chuyên tâm xác nhận trạng thái của đối phương.
Anh vừa dòm thử vào khe hở giữa cổ áo sơmi, cứ cảm giác như có chỗ nào sai sai. Đang định gỡ nút áo của Tạ Vấn ra, cổ tay đã bị Tạ Vấn nắm ngược lại.
“Được rồi.” Tạ Vấn rốt cuộc nói với ngữ điệu bất đắc dĩ, “Vẫn ổn mà.”
Hắn và Văn Thời bốn mắt nhìn nhau, sau khi giằng co một lát, hắn chợt cúi đầu hôn lên khóe môi của Văn Thời một cái.
Văn Thời: “…”
Thủ đoạn này quá trớn lắm, lão tổ rối thuật không đỡ nổi, ngơ ngác trong phút chốc.
“Ông…” Sau một lúc lâu, Văn Thời mới giật mình. Đang định mở miệng, Tạ Vấn đã cong đốt ngón tay vịn hờ chiếc cằm của anh rồi lại nghiêng đầu hôn anh.
Đợi đến khi Văn Thời tỉnh ngộ, anh phát hiện mình đang hôn lại.
Sau khi Tạ Vấn lui về sau, Văn Thời nghiêng đầu đi. Anh mím nhẹ bờ môi và hơi nheo mắt lại, dường như nỗi phiền muộn đang pha lẫn với hơi thở khá loạn trong một chớp nhoáng.
Lại một hồi sau, anh mới bất chợt nhớ đến một việc: có nhiều gia tộc còn đang ở sau lưng đó…
Văn Thời đứng vô cảm được hai giây rồi ngoảnh đầu nhìn lại.
Nào ngờ vẻ mặt anh thay đổi ngay sau đó.
Trong sân nhà vốn đã tan hoang của Trương gia, sương mù ướt át lẳng lặng bao phủ, áng sáng nhạt trắng ngà hiện lên giữa bóng tối sâu thẳm.
Cây cối vốn được trồng ở giữa sân ngã ngang ngã dọc dưới đất, một lớp sương mỏng vơi trên cành khô, có vài cành cây mọc lung tung giữa áng sương mù, trông cũng khá giống người.
Ngoài điều đó ra thì không có bất cứ người nào chân chính nữa.
Mãi đến lúc này, Văn Thời mới bỗng nhận ra, vừa nãy lòng dạ anh rối bời vì quá lo lắng, mọi lực chú ý đều đặt trên người Tạ Vấn, không rảnh bận tâm chuyện khác. Trên thực tế, từ khi Trương Đại Nhạc khô hóa và rơi xuống đất, tiếng gào thét chói tai và tiếng gió đã từ từ vang xa, xung quanh không có giọng nói của người khác, trước sau chỉ có anh và Tạ Vấn mà thôi.
Mấy trăm người kia, bao gồm Bốc Ninh, Hạ Tiều, Lão Mao và Đại Tiểu Triệu, đều lặng im mất bóng.
Anh nhìn quanh một vòng rồi hỏi Tạ Vấn: “Sương mù phủ xuống bao lâu rồi?”
Anh nhìn khúc gỗ mục dưới đất ấy và hỏi: “Trước hay sau khi gã biến thành như thế?”
“Sau đó.” Tạ Vấn đáp: “Không bao lâu.”
“Vậy mọi người đâu rồi? Biến mất từ lúc nào?” Văn Thời lại hỏi.
“Lúc ta nói giỡn với em, phía sau còn nhiều người như thế đấy, sương mù thì dày đặc lắm.” Tạ Vấn chỉ ngón trỏ về phía sân trong, “Chỗ đó có không ít bóng người, đứng đông nghịt cả sân. Thoạt đầu trông rất giống trước đó, sau đó lại thấy có điều lạ lùng, vì dù ta có nói gì với em, họ cũng chẳng thèm phản ứng.”
Chỉ đứng thẳng đờ giữa sương mù, mờ mờ ảo ảo như thế.
Sau đó khi làn gió thổi qua, sương mù phai nhạt, ngay cả bóng người cũng tiêu tan hết trơn.
Cảnh tượng này cũng không mấy xa lạ đối với Văn Thời, thậm chí còn rất thường gặp nữa ——
Họ vào lồng rồi.
Nếu không có điều gì bất ngờ, đây hẳn là lồng của Trương Đại Nhạc.
“Hơi đột ngột.” Văn Thời nói.
“Cũng không tính là đột ngột.” Ánh mắt của Tạ Vấn dừng trên miếng gỗ mục đó.
Hắn còn chưa nói hết, Văn Thời đã hiểu. Có lẽ Trương Đại Nhạc từng cầu xin rất nhiều thứ trong quãng đời gã sống, nhưng cuối cùng chắc chỉ còn lại ‘tồn tại’ mà thôi. Đây là chấp niệm sâu nhất của gã. Gã đã dốc hết tất cả vốn liếng và sử dụng bất cứ thủ đoạn nào để thực hiện được điều này. Dù đến phút cuối, lời mà gã để lại vẫn là “Tôi không cam lòng.”
Một người như vậy tạo ra một cái lồng thì quả là một chuyện hết sức bình thường thôi.
Chỉ là…
Lồng của Trương Đại Nhạc sẽ có thứ gì đây?
—— Trương gia không ngừng sinh sôi, gã thì ngồi trên vị trí chủ gia tộc cao thượng và sống thêm hơn một nghìn năm, chục nghìn năm nữa ư?
Văn Thời nghĩ đến mấy cảnh này trong vô thức. Tuy nhiên, trước mắt lại không phải như thế, Trương gia vẫn hoang tàn và hỗn loạn.
Cửa sân đổ nát mở rộng, có thể loáng thoáng trông thấy một cảnh rừng hùng vĩ nơi xa, xa thêm chút nữa… là vài ngọn đèn le lói.
Tạ Vấn nhìn chỗ kia rồi chợt nhíu mày.
“Làm sao vậy?” Văn Thời chú ý thấy sắc mặt của hắn, ngỏ lời hỏi: “Một nơi mà ông biết à?”
HẾT CHƯƠNG 97 („• ֊ •„)