“Tỷ còn có thể làm gì?”. Khương Đào buồn cười nói, “Ta thấy đệ ướt hết cả người, lau cũng không cho lau, nên thay quần áo cho đệ”.
Trước mắt hắn cũng chỉ mới năm tuổi, bên trong còn mặc một qυầи ɭóŧ tứ giác vải bông Khương Đào may cho hắn, Khương Đào cũng không biết hắn làm sao mà kinh ngạc lớn như vậy.
“Đệ tự mình làm!”. Khương Lâm cởϊ áσ ngoài, sau lại lấy chăn trên giường bao thân thể béo tròn của mình lại.
Khương Đào đi lấy quần áo, hắn còn không chịu mặc trước mặt người khác, một hai phải mặc trong chăn.
“Qυầи ɭóŧ ướt rồi cũng cần thay!”. Khương Đào thấy hắn xấu hổ, xoay người sang chỗ khác không nhìn hắn.
Tiêu Thế Nam và Khương Dương đứng bên cạnh cười ngặt ngoẽo, Tiêu Thế Nam làm mặt quỷ với Khương Lâm nói: “Nam tử hán? Ta sợ nam tử hán là đệ đây cũng không ra sao”.
Khương Lâm giương cằm lên nói: “Các huynh chỉ biết chê cười đệ? Để tỷ tỷ cởϊ qυầи cho các huynh xem mấy người có sợ không?”.
Khương Đào thấy hai người này chỉ đứng nói mãi không đi thay quần áo, liền gật đầu nói: “Đúng vậy, các đệ là đang đợi ta thay quần áo cho đúng không?”.
Nàng vừa mới tiến tới một bước, Tiêu Thế Nam và Khương Dương như thấy quỷ mà chạy về phòng mình.
Không lâu sau, Thẩm Thời Ân cũng về, hắn bị xối nước còn nhiều hơn bọn Tiêu Thế Nam, dù cũng không có, nói là để đâu không biết.
Tuy vậy thân thể hắn xưa nay rất tốt, ngày ngày đều tắm nước lạnh, cũng không khiến người khác lo lắng.
Trước khi bọn họ về, Khương Đào đã nấu xong canh gừng, bốn người thay xong quần áo đang ngồi trên giường, mỗi người cầm một bát to trong tay.
Trong nhà không ai thích ăn gừng, bởi vậy một hai cái đều mặt ủ mày ê.
Nhưng Khương Đào ở bên cạnh nhìn chằm chằm, cũng không ai dám dùng mánh lới đổ trộm đi.
Cuối cùng vẫn là Thẩm Thời Ân buồn xong uống trước, mấy đứa còn lại mới bắt đầu uống theo.
Canh gừng nóng uống vào, hàn khí trên người bị đuổi đi, tay chân mọi người rất nhanh đã ấm lên.
Đơn giản dùng bữa tối xong, bọn đệ đệ vẫn về phòng viết công khóa, Thẩm Thời Ân mang bát đũa đi rửa, Khương Đào lau bàn, lúc đi nhà bếp giặt rẻ phát hiện Thẩm Thời Ân rửa xong đang đứng ngây ra ở hành lang.
Khương Đào thấy hắn đang suy nghĩ nên cũng không quấy rầy, chỉ là chờ nàng giặt xong cũng đã mười lăm phút, Thẩm Thời Ân vẫn còn đang xuất thần, nàng liền cảm thấy có chút không đúng.
“Là có chuyện gì sao?”.
Thẩm Thời Ân lắc lắc đầu, trầm mặc một lúc lâu sau mới nói tiếp: “Trong nhà còn tiền không?”.
“Có. Mấy ngày nay tú phường vẫn luôn có lợi nhuận, năm trăm lượng săn hổ kia cũng chưa động vào”.
“Cho ta một trăm lượng đi”. Thẩm Thời Ân nhìn trời, như đang suy tư gì đó, nói: “Ta có thể phải rời đi một thời gian”.
Khương Đào vừa mới nghe chàng nói một trăm lượng rất cao hứng, cho rằng hắn là thấy thời tiết khác thường nên rốt cuộc cũng chịu “chuộc thân” khỏi mỏ đá. Nhưng sau nghe được lời sau, nàng bỗng nhiên có chút hoảng hốt, “Chàng phải rời khỏi đây?”.
Thẩm Thời Ân nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, rồi sau đó nói: “Có một số việc cần làm”.
Bọn Vương thị biết chuyện của Tiêu Giác, hắn đương nhiên cũng biết.
Trước đó hai người bọn họ xa nhau ngàn dặm, kinh thành ngư long hỗn tạo mà Tiêu Giác ở trong cung lớp lớp phòng vệ, cũng không biết cữu cữu này của hắn còn sống, rất khó liên hệ. Hiện giờ biết Tiêu Giác đã rời kinh, hắn bèn muốn đi xem.
Chính hắn cũng biết mình hiện tại là thân phận người đã chết, nếu mạo muội xuất hiện trước mặt người khác, phàm là để lộ chút tiếng gió cũng sẽ đưa tới mầm tai họa. Nếu là một mình thì đành chịu nhưng hiện tại cả gia đình cũng ở một chỗ, càng khiến hắn không dám thiêu cảnh giác, mạo muội hành động.
Nhưng hiện giờ mưa lớn như vậy, địa phương khác nếu như cũng có mưa thì tình hình hạn hán hẳn có thể được giảm bớt, Tiêu Giác cũng sẽ rất nhanh về kinh.
Hắn đợi bốn năm mới chờ được tới khi Tiêu Giác rời kinh, nếu là không đi nhìn một cái, như nào cũng nói không nổi.
Cho nên Thẩm Thời Ân nghĩ kỹ rồi, hắn không lộ mặt trước mặt Tiêu Giác, chỉ xen lẫn trong đám người xa xa mà nhìn hắn một cái.
Nhìn thôi cũng được, chỉ cần biết Tiêu Giác sống tốt, hắn cũng có thể yên tâm.
“Muốn đi đâu?”. Khương Đào thấy hắn không nói tiếp cũng nôn nóng.
Thẩm Thời Ân thấy nàng hoảng loạn, liền nhẹ nhàng an ủi nói: “Sẽ không đi lâu, chỉ là muốn đi thăm một người. Nhiều nhất là một, hai tháng nữa sẽ về. Sao, còn lo ta sẽ chạy sao?”.
Khương Đào có chút thẹn thùng cười cười.
Mời vừa rồi Thẩm Thời Ân có thần sắc nghiêm trọng, chỉ nói chính mình phải rời đi, lại không muốn giải thích nhiều.
Thật sự khiến nàng trong phút chốc có cảm giác không an toàn.
Hai người thành thân cũng được nửa năm, nàng chỉ biết hắn là nhân sĩ kinh thành, vì liên lụy mà phải sung quân tới. Bởi vì trước đó Thẩm Thời Ân không đề cập tới chuyện lúc trước, nàng sợ hắn nhớ lại đau lòng, vẫn luôn nhịn không hỏi.
Tới hiện tại hắn bỗng nhiên nói phải rời đi, nàng mới phát hiện chính mình chả hiểu về hắn là bao.
Tuy vậy, lý trí rất nhanh quay trở lại, Thẩm Thời Ân tốt như nào sao nàng có thể không biết? Sao sẽ làm ra chuyện không chịu trách nhiệm, càng đừng nói đệ đệ hắn còn ở đây.
Nghĩ tới Tiêu Thế Nam, Khương Đào hỏi: “Vậy Tiểu Nam đi cùng chàng sao?”.
Thẩm Thời Ân lắc lắc đầu nói, “Chỉ một mình ta hành trang đơn giản, Tiểu Nam tuy không tinh thông võ nghệ nhưng cũng biết một ít công phu quyền cước. Có đệ ấy ở nhà ta mới yên tâm lên đường”.
Khương Đào vội “phi, phi “ hai tiếng, “Cái gì mà lên đường, đừng nói khó nghe thế”.
Bên ngoài mưa rơi càng lớn, gió đêm cũng dính hơi lạnh, hai người liền trở về phòng.
Từ lúc thành thân tới giờ, hai người chưa từng tách ra, đột nhiền biết hắn phải rời đi một hai tháng, trong lòng Khương Đào còn rất khó chịu nhưng Thẩm Thời Ân không phải người không biết nặng nhẹ, nếu hắn nói như vậy, người cần đi thăm khẳng định là rất quan trọng cho nên Khương Đào không nói cái gì, chỉ đi thu thập hành trang cho hắn.
Thẩm Thời Ân thấy nàng không nói chỉ bận làm, trong lòng cũng áy náy.
Hắn không phải muốn cố ý gạt nàng nhưng rất nhiều chuyện không biết sẽ an toàn hơn nhiều.
Khắp thiên hạ cũng chỉ có Khương Đào toàn tâm tín nhiệm hắn như vậy, không hỏi nơi hắn tới, cũng không hỏi hướng hắn đi, dù hắn làm gì cũng vô điều kiện mà nghe theo hắn.
Có một thê tử như vậy, còn cầu gì hơn?
Thẩm Thời Ân ôm lấy Khương Đào từ phía sau, chôn mặt ở cổ nàng hít sâu một hơi, rầu rĩ nói: “Có đôi khi ta cảm thấy ông trời cũng rất công bằng, tuy rằng trước đó khiến ta khó khăn một chút nhưng để ta gặp được nàng, cuối cùng cũng không tính là bạc đãi ta”.
Khương Đào trước giờ đều nghĩ, vận may của chính mình là dùng hết vào việc gặp được Thẩm Thời Ân rồi.
Không ai không thích nghe lời ngọt, nàng nghe được lời này, xoay người ôm hắn: “Biết là tốt cho nên ra ngoài cẩn thận một chút, bình an trở về cho ta. Không thì ông trời sẽ thu lại phần may mắn này của chàng, đem ta hứa gả cho người khác”.
“Ông ta dám?!”. Thẩm Thời Ân nhướng mày, tỏ vẻ hung ác nói: “Ta sẽ hủy luôn cả bầu trời!”.
Hai người dịu dàng thân mật ở cùng một chỗ, ôm tới ôm lui, Thẩm Thời Ân lại mò tới đai lưng của Khương Đào.
Đừng nhìn Khương Đào mới rồi còn bộ dáng luyến tiếc, lúc này nhận thấy liền lập tức tránh né, còn giãy giụa khỏi lồng ngực hắn, cứng đờ nói: “Vẫn là ngủ sớm một chút, ngày mai chàng còn lên đường mà”.
Nói giỡn, ngày thường Thẩm Thời Ân đã khiến nàng đỡ không được. Hôm nay không khí tốt như vậy, hai người lại sắp tách nhau ra, Thẩm Thời Ân còn không sử dụng mười tám ban võ nghệ ra lăn lộn nàng à?!