“Trở về chủ đề chính, chúng ta hãy nói xem nên bắt đầu ra tay từ bên nào trước đi!”
“Nhân Hoàng”, Chung Giang không hề nghĩ ngợi mà nói ra Nhân Hoàng của thất sư muội Chung Tiêu.
Ồ?
Diệp Thành mỉm cười hỏi: “Sao tiền bối lại chọn Nhân Hoàng?”
Chung Giang khẽ vuốt râu, một lúc sau mới đáp: “Mặc dù thất sư muội kỳ quặc, nhưng kể từ khi Viêm Hoàng nội chiến, muội ấy luôn giữ thái độ trung lập, hơn nữa khi Viêm Hoàng gặp khó khăn, muội ấy cũng âm thầm giúp đỡ. Tuy muội ấy không nói nhưng trong lòng ta biết, muội ấy cũng muốn Viêm Hoàng lại được huy hoàng như trước đây một lần nữa”.
“Ý tiền bối là, chúng ta sẽ lôi kéo Nhân Hoàng của bà ấy?”, Diệp Thành dò hỏi.
“So với những sư huynh đệ kia, lôi kéo Nhân Hoàng của thất sư muội là đáng tin cậy nhất”, Chung Giang thở dài.
Nói xong ông ấy nhìn Diệp Thành, nói với vẻ đầy ẩn ý: “Hơn nữa nếu muội ấy gặp được ngươi, khả năng sẽ có hy vọng”.
“Ý tiền bối là sao?”, Diệp Thành hơi giật mình.
Haiz!
Nghe vậy, Chung Giang lại thở dài, suy nghĩ một lúc rồi vẫn nói: “Chung Tiêu sư muội còn có một cái tên khác là Hồng Trần Tuyết. Cái tên này được bắt nguồn từ sư tôn của ta, tên sư tôn là Hồng Trần, có lẽ ngươi không thể hiểu được đâu, người mà Chung Tiêu sư muội thích chính là sư tôn. Sau khi sư tôn biến mất, muội ấy mới tự đặt cho mình cái tên Hồng Trần Tuyết”.
Nghe Chung Giang nói xong, khoé miệng Diệp Thành giật giật.
Hắn đã nghe rất rõ, ý của Chung Giang là muốn hắn mạo danh Hồng Trần, sử dụng mỹ nam kế sao? Nhờ vào việc bà ấy còn niệm tình cũ, lôi kéo toàn bộ Nhân Hoàng về phía Viêm Hoàng!