Thiên Mộng Băng Tằm nước mắt ngưng lại, nhưng vẫn như cũ ôm thật chặt Băng Đế. Tiếng khóc của Băng Đế cũng dần ngừng lại, nhưng lại có chút không dám ngẩng đầu, đem vùi đầu trong ngực Thiên Mộng.
Thiên Mộng ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo, nhìn thấy dáng vẻ tự tiếu phi tiếu của hắn, lập tức mặt mo đỏ ửng, cảm kích hướng Tuyết Đế nhẹ gật đầu.
Tuyết Đế mỉm cười, chưa hề nói cái gì.
“Băng Băng, không có việc gì, ta không sao. Về sau ta sẽ một mực thủ hộ nàng. Nàng biết không? Hôm nay là một ngày vui vẻ nhất trong thời gian trăm vạn năm cuộc đời ta. Thật, ta thật vui vẻ, ta là băng tằm hạnh phúc nhất thiên hạ, nhất định là vậy!”
Băng Đế hừ nhẹ một tiếng, đưa tay nện lên bả vai hắn một chút, sau đó đột nhiên từ trong ngực hắn đi ra ngoài, hóa thành một đạo bích quang, quay người chui vào trong cơ thể Hoắc Vũ Hạo. Nàng quả thật ngượng ngùng cùng mọi người đối mặt trong thời điểm này.
Nhìn lấy Băng Đế biến mất, Thiên Mộng Băng Tằm lại cười ha ha một tiếng, nước mắt trên mặt đã biến mất, sắc mặt liền chỉ còn lại phong tao.
“Tiếp tục hấp thu!” Vừa nói, hắn bày ra một cái tư thế làm dáng, một tay chống nạnh, một tay nắm chặt đoạn Vạn Năm Huyền Băng Tủy thứ hai, tiếp tục hấp thu.
Thời gian trôi qua rất nhanh, khi Bát Giác hoàn thành hấp thu đoạn Vạn Năm Huyền Băng Tủy thứ sáu, Thiên Mộng Băng Tằm cũng hấp thu ba đoạn.
Mặc dù chỉ ba đoạn nhưng lại hoàn toàn đủ củng cố bản nguyên linh thức của hắn. Chỉ bất quá, lúc này bản thân hắn tuyệt đại bộ phận đều là thuộc tính tinh thần, không có biện pháp giúp Hoắc Vũ Hạo phong ấn một chút Vạn Năm Huyền Băng Tủy.
Bát Giác Huyền Băng Thảo phương diện này liền muốn cường hãn hơn nhiều, bản thân hấp thu dung hợp bốn đoạn, lại phong ấn hai đoạn, gần bằng Băng Đế.
Lúc này, Huyền Băng Tủy còn thừa lại sáu đoạn cuối cùng. Mà nhiệt độ trong Vạn Năm Huyền Băng quật cũng bắt đầu lặng yên xuất hiện biến hóa, so với lúc trước hơi cao một chút.
“Vũ Hạo, cảm nhận được sao? Bên trong mặc dù ít đi rất nhiều Vạn Năm Huyền Băng Tủy, nhưng nhiệt độ cũng tăng không nhanh, vì cái gì?” Tuyết Đế để Thiên Mộng Băng Tằm cùng Bát Giác Huyền Băng Thảo đều trở lại trong cơ thể Hoắc Vũ Hạo về sau, lơ lửng ở bên cạnh, hướng hắn hỏi.
Hoắc Vũ Hạo nói: “Bởi vì nhiệt độ trong đây quá thấp, muốn để loại nhiệt độ thấp như thế này tăng trở lại liền cần đại lượng nhiệt lượng, mà hàn tuyền phía dưới này nhiệt lượng vốn cực ít, coi như tất cả Vạn Năm Huyền Băng Tủy đều bị chúng ta mang đi, nhiệt độ bên trong cũng cần một thời gian rất dài mới có thể biến ấm.”
Tuyết Đế nhẹ gật đầu, nói: “Không sai, đúng là như thế. Tốt, sáu đoạn cuối cùng đều do ngươi đến hấp thu đi. Lấy năng lực chịu đựng của thân thể của ngươi, hấp thu sáu đoạn hẳn là không sai biệt lắm. Ta sẽ giúp ngươi, ngươi yên tâm hấp thu, đứng ở trung ương đi.”
“Được.” Hoắc Vũ Hạo đáp ứng một tiếng, đi đến trung ương Vạn Năm Huyền Băng quật đứng vững. Hắn càng ngày càng cảm thấy Tuyết Đế khôi phục ký ức là chuyện tốt, chẳng những là đồng bạn cường đại, hơn nữa còn giống như lão sư dạy bảo, trợ giúp bản thân hắn.
Tuyết Đế lơ lửng tại chỗ, váy dài trắng phất phới giống như tiên tử. Tay ngọc vung lên, sáu đoạn Vạn Năm Huyền Băng Tủy còn lại lập tức bay lên, đều đặn quay xung quanh thân thể của Hoắc Vũ Hạo.
Sáu đoạn Vạn Năm Huyền Băng Tủy phảng phất như sáu băng trụ có được sinh mệnh lực tản ra nhàn nhạt u quang, bạch sắc quang đoàn nhu hòa từ trên người Tuyết Đế hướng ra ngoài chảy ra, lặng yên rơi trên Vạn Năm Huyền Băng Tủy. Lập tức, Vạn Năm Huyền Băng Tủy toàn bộ lóe sáng, lam sắc quang đoàn sáng rực phóng ra ngoài, thiên địa nguyên lực Cực Hạn Băng trong không khí lập tức trở nên nồng đậm.
Hoắc Vũ Hạo lập tức cảm giác được không khí xung quanh trở nên đặc dính, tinh hoa của Vạn Năm Huyền Băng Tủy không khỏi thậm chí so với hồn lực thể lỏng của bản thân còn muốn thuần túy hơn, hồn lực mênh mông, nhu hòa, bắt đầu như tơ như sợi hướng trong cơ thể hắn rót vào.
Căn bản không cần Hoắc Vũ Hạo tận lực thôi động, hồn lực trong cơ thể liền đã tự hành dựa theo lộ tuyến Huyền Thiên Công vận hành, hình xăm Băng Đế sau lưng hắn trở nên càng trở nên rõ ràng, toàn thân tản ra hào quang màu xanh lam.
Rất nhanh, Hoắc Vũ Hạo liền cảm giác được hồn lực trong cơ thể đã trở nên hoàn toàn tràn đầy, ngay sau đó, hắn chỉ cảm thấy cả người đều trở nên bành trướng, mà cũng liền lúc này, tốc độ dung nhập Vạn Năm Huyền Băng Tủy liền chậm lại.
Mỗi một vòng vận hành, hồn lực liền cùng Vạn Năm Huyền Băng Tủy dung hợp mấy phần, hắn cảm giác được, những tinh hoa này cũng không phải bị bản thân hoàn toàn hấp thu, mà hóa thành từng điểm chứa đựng trong hồn lực của bản thân.
Nếu như nói nguyên bản hồn lực của Hoắc Vũ Hạo là chất lỏng, như vậy, Vạn Năm Huyền Băng Tủy sau khi dung nhập thân thể của hắn, tạm thời còn không cách nào hấp thu, liền biến thành từng đám vụn băng nhỏ bé, lơ lửng trong hồn lực thể lỏng. Dưới tình huống này, hắn tự nhiên liền có thể chứa đựng càng nhiều thiên địa nguyên lực Cực Hạn Băng.
Thân thể của Hoắc Vũ Hạo được Sinh Linh Kim tẩm bổ, cường độ thân thể cực kì cường hãn, nhất là kinh mạch càng co giãn. Không có cách nào hấp thu, chứa đựng vẫn là không có vấn đề gì. Nương theo hồn lực vận chuyển, thân thể bành trướng dần dần được thả lỏng. Hắn vừa mới tiếp nhận xong, tinh hoa Vạn Năm Huyền Băng Tủy liền bắt đầu gia tăng tốc độ dung nhập.
Trọn vẹn tiếp tục đến gần một canh giờ thời gian, Hoắc Vũ Hạo mới đem sáu đoạn Vạn Năm Huyền Băng Tủy toàn bộ thu vào cơ thể.
Mặc dù bởi vì thời gian ngắn ngủi làm hắn chỉ có thể hấp thu một phần rất nhỏ, nhưng Hoắc Vũ Hạo cũng vẫn như cũ có thể cảm giác được, hồn lực của bản thân có tăng trưởng rõ ràng. Nếu có đầy đủ thời gian mà nói, hắn tin tưởng hồn lực của bản thân thậm chí còn có thể bay vọt về chất.
“Được rồi. Tinh hoa Vạn Năm Huyền Băng Tủy đều bị áp súc trong thân thể ngươi. Về sau ngươi tu luyện, liền cần đưa chúng nó dần dần dung nhập thân thể, tăng cường tu vi của bản thân.” Thanh âm Tuyết Đế đem Hoắc Vũ Hạo từ trong trạng thái tu luyện tỉnh lại.
Mở hai mắt ra, Hoắc Vũ Hạo lập tức nhìn thấy, xung quanh thân thể của mình có từng vòng xoáy màu trắng nhỏ, tản ra khí tức băng lãnh. Trong lúc ho hấp, hắn mới phát hiện, những luồng khí xoáy này vậy mà từ miệng mũi hắn phun ra, quả thật kỳ dị.
“Đáng tiếc cái địa phương này.” Tuyết Đế nhìn lấy xung quanh, than nhẹ một tiếng.
“Có chuyện gì sao?” Hoắc Vũ Hạo hiếu kì hỏi.